Chương 10 - NỬA KIẾP LÊNH ĐÊNH
Bên trong truyền ra tiếng gầm gừ giận dữ:
"Đuổi nàng cút đi!"
Ta xoay người bỏ đi.
Vừa mới quay lưng, cửa sau lưng bật mở, một bàn tay thon dài từ trong bóng tối vươn ra, nắm chặt cổ tay ta kéo vào.
Ta ngã mạnh vào một vòng ôm lạnh lẽo, cửa đóng sầm trước mặt.
Hắn từ phía sau lập tức áp lên vai ta, hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào vai ta.
Hắn điên cuồng tìm kiếm một cách để được an ủi.
Ta quay phắt lại, giơ tay tát mạnh.
Tạ Uyên nghiêng đầu sang một bên.
Không khí tràn ngập mùi trầm quang hương quen thuộc, lẫn với mùi thảo dược cùng hoả dược, hăng hắc khó chịu.
Vết hằn đỏ rực trên mặt hắn nổi bật vô cùng, nhưng Tạ Uyên như không cảm nhận được, chỉ nắm lấy tay ta, đầu ngón tay vuốt ve, cười nhẹ:
"Sảng khoái không? Có muốn tát thêm cái nữa không?"
"Chát ——"
Ta giơ tay kia, tát mạnh vào má còn lại của hắn.
Cú này ta dùng khá nhiều sức, mà Tạ Uyên lại là một kẻ ốm yếu, máu tươi lập tức chảy dọc theo khóe miệng hắn.
Hắn đưa đầu lưỡi, liếm qua vết máu, như thể đang nếm rượu ngon.
"Hả giận chưa?"
Không đợi ta trả lời, hắn cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo không kiêng nể gì lướt qua cổ và vai ta.
Hắn tìm được một tư thế thoải mái, gối cằm lên vai ta, nhắm mắt lại đầy thỏa mãn.
"Nhưng ta thì chưa hả giận."
Tạ Uyên khẽ nói, giọng rầu rĩ vô cùng. Giọng Tạ Uyên giọng khàn khàn, như nghẹn lại.
“Giờ ta chẳng có gì cả, người người kêu ta một tiếng Hoàng tử, ai cũng có thể dẫm một chân lên ta, nàng là người duy nhất đối xử tốt với ta.”
“Nhưng ta lại chẳng hề thích nàng chút nào.”
“Ngươi thật đáng ghét, sao lại có người có thể sở hữu nhiều thứ như vậy, nhiều tình yêu như vậy, như thể cả thế giới này sinh ra chỉ dành cho nàng.”
“Mà ta thì chẳng có gì cả.”
Hắn há miệng cắn nhẹ vào vai ta.
Cú cắn này rất nhẹ, như một sự trừng phạt hay một sự tức giận đang trào dâng, nhưng lại sợ làm ta đau, nên môi hắn chỉ hôn qua vết cắn một cách nhẹ nhàng.
“Kẻ lừa đảo.”
Tạ Uyên ngước mắt, ánh nhìn như con rắn, chặt chẽ quấn lấy cơ thể ta.
“Nàng không phải đã hứa với ta sao? Ta giết phụ hoàng của nàng, nàng làm hoàng hậu của ta?”
Bàn tay nóng bỏng của hắn siết chặt lấy eo ta, từ từ kéo lại gần, như con rắn bắt mồi, kéo ta về phía hắn, không chịu buông ra.
Cơ thể ta và hắn cứ như vậy dính chặt vào nhau.
Đầu ngón tay thon dài của Tạ Uyên nâng cằm ta lên, hắn cúi xuống, từng chút một tiến lại gần ta, cho đến khi mũi hắn chạm vào mặt ta, nhẹ nhàng cọ xát.
“Lợi dụng ta xong thì bỏ đi, còn đi tố cáo thân phận của ta với các đại thần…”
“Muội muội, nàng thật tàn nhẫn.”
“Dù ta không phải huyết mạch của Tiên hoàng thì sao? Ai dám nghi ngờ ta, chính là phạm tội mưu phản.”
Nhiều lúc ta nghĩ, Tạ Uyên dù không phải huyết mạch của phụ hoàng, nhưng lại là người giống phụ hoàng nhất trong thiên hạ này.
Thô bạo, tàn nhẫn, vô tình.
Phụ hoàng chết cũng nên nhắm mắt.
Đột nhiên, hơi thở của Tạ Uyên trở nên gấp gáp, hắn nghiến chặt hàm răng, rên rỉ một tiếng, cố nén nỗi đau trong cơ thể.
Chứng bệnh ly hồn không phải là căn bệnh phổ biến, người mắc phải bệnh này thường sẽ xuất hiện ảo giác, thấy những cảnh vật mà người bình thường không nhìn thấy.
Tính tình thay đổi, mất ngủ, đau đớn vô cùng.
Ta đẩy hắn ra một chút: “Ta sẽ đi mời thái y đến chữa cho ngươi.”
Tạ Uyên làm như không nghe thấy.
Ngay sau đó, hắn mở mắt, ánh mắt đỏ ngầu.
“Ta không cần thái y!”
Hắn nâng khuôn mặt ta lên, có chút khó khăn nhận diện gương mặt trong lòng bàn tay.
“Nàng là Dục Nhi... hay là ảo giác?”
Tạ Uyên đã hoàn toàn không thể phân biệt được nữa rồi.
Mười năm qua, ảo giác tên Dục Nhi này không biết bao nhiêu lần xuất hiện trước mặt hắn, nói chuyện với hắn, cười với hắn. Nhưng vẫn luôn chỉ là cái bóng, không thể chạm vào.
Nếu hắn chịu nghe theo thái y từ sớm, chữa trị kịp thời, căn bệnh này đã sớm được chữa lành.
Nhưng vì cái ảo giác ngắn ngủi này, vì khoảnh khắc vui vẻ ấy, vì muốn nhìn thấy người mà hắn muốn nhìn, hắn lại khiến mình kéo dài bệnh tình không thể chữa trị.
Mỗi lần bệnh phát, cảm giác có thể chạm vào lại càng khiến hắn thêm trống rỗng trong lòng.
Hắn tham lam không thể lấp đầy.
Nhưng lần này, trong lòng bàn tay hắn là một người thực sự.
Là Dục Nhi bằng xương bằng thịt.
Hắn đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, đôi mắt ngập nước.
“Dục Nhi, nàng tính kế giỏi thật đấy.”
Giọng hắn nghẹn ngào, âm điệu run rẩy.
“Ta thay nàng giết phụ hoàng, giết chết Thuần Quý Phi, nàng lại bỏ ta mà đi, ta tìm nàngi suốt mười năm, nàng lại tìm một người thay thế để giả chết thoát thân.”
“Nàng thật quá vô tình, không thèm nhìn ta một lần nữa sao?”
Ta nhìn vào mắt hắn: “Đừng có nói như mình vô tội như vậy, ngươi chẳng lẽ không muốn giết phụ hoàng, lên ngôi làm hoàng đế sao?”
“Ta chỉ trộm hổ phù cùng ngọc tỷ của phụ hoàng, lại không cẩn thận làm mất, còn ai nhặt được thì ta không biết.”
Tạ Uyên nghiến chặt răng, giận đến mức cười ngược.
Hắn cúi người, bế ta lên, bước đến giường, rồi mạnh mẽ đè lên người ta.
Môi hắn chạm vào tai ta, hơi thở nóng hổi phả ra, giọng điệu gần gũi đầy mê hoặc:
“Không sao, tất cả đã qua rồi, quan trọng là bây giờ.”
“Hãy nói đi...”
Hắn cúi người, môi lạnh như băng, từng chút một hôn lên trán, khóe mắt, rồi lần lượt đi xuống.
“Muội muội sao lại không thể làm thê tử?”
Cả người ta run lên:
“Ngươi điên rồi sao?”
Tạ Uyên như không nghe thấy: “Thẩm Quân An làm được, sao ta không thể?”
“Nàng có biết khi ta biết nàng làm thiếp của hắn suốt năm năm, ta ghen tuông đến mức nào không? Ta ghen đến nỗi suýt phát điên!”
“Vì sao, rõ ràng chúng ta mới phải là người gần gũi nhất...”
Một tay hắn tháo bỏ đai ngọc ở thắt lưng, quấn lấy tay ta, từ từ buộc chặt cổ tay ta.
“Muội muội, nàng giỏi tính kế như vậy, vậy nàng tính xem, tiếp theo nên làm gì?”
21
Nhìn thấy mọi chuyện đang dần phát triển theo hướng không thể kiểm soát, ta kêu hắn dừng lại:
“Ngày trước nói cho ta làm hoàng hậu, lời nói đó còn có giá trị không?”
Hắn mắt sáng lên, rồi lại híp mắt, nghiêm túc nhìn ta.
“Ta thấy, nàng không phải muốn làm hoàng hậu đâu.”
Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn bên môi ta:
“Nàng muốn có ngôi vị Hoàng đế của ta mới đúng.”
Ta ngẩng đầu lên, đáp lại bằng một nụ hôn vào cằm hắn. Cứ như lúc đầu khi ta mê hoặc hắn giết phụ hoàng, từ từ kéo hắn vào vực sâu không đáy.
“Dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa, không có người kế vị, mà ta mới là huyết mạch hoàng gia duy nhất Tạ gia.”
Tạ Uyên ngẩn người, cười cay đắng:
“Được.”
Nói xong, hắn không còn kiềm chế nữa.
Mười năm tình cảm hoàn toàn mất kiểm soát, bộc phát một cách không kiêng dè.
Nhìn thấy màn rèm lay động, ta bất giác rơi một giọt nước mắt.
Đây là một nước đi ta đã đi suốt mười năm.
Phụ hoàng, trời không cho phép, đất không cho phép, thật sự không nên giết mẫu thân.
Đêm mẫu thân mất, ta mới hiểu quyền lực là gì.
Đó là một thanh đao vô hình, cầm trong tay có thể sinh sát quyết định.
Ta thầm thề rằng sẽ để tất cả những kẻ hại chết mẫu thân ta phải trả giá, ta sẽ khiến chúng không thể thoát khỏi lời nguyền của số phận.
Thuần Quý Phi, Tạ Uyên, và… Thẩm Quân An.
Nếu ngày ấy ta biết Thẩm Quân An là vì nghe thấy Thuần Quý Phi muốn giúp Tạ Uyên nắm quyền triều chính, nên bị Thuần quý phi hạ lệnh truy sát. Ta nhất định sẽ không đứng ra giúp hắn.
Thuần Quý Phi cũng sẽ không nghĩ là ta nghe thấy bí mật của bà, cũng sẽ không dời sự chú ý sang mẫu thân ta.
Thẩm Quân An có lẽ không biết rằng, những chén canh ta nấu, từng miếng thức ăn ta làm, đều là thuốc độc dẫn hắn đến cái chết.
Thẩm Quân An không còn sống được mấy năm nữa.
Ban đầu ta định sẽ nói cho các đại thần biết Tạ Uyên không phải huyết mạch của hoàng thất, nhưng những quan lại phản đối hắn đều bị giáng chức, kẻ bị giết cũng giết rồi.
Cả triều đình trở thành thứ hắn nắm trong lòng bàn tay.
Ta tưởng rằng, ta sẽ không có cơ hội báo thù.
Nhưng thật kỳ lạ, hắn lại trở thành một kẻ điên.
Một kẻ điên phù hợp làm con rối.
Ngày Lý Đức Thắng đến nhà Chu bà bà, ta nhìn thấy tương lai mà ta hằng ao ước.
22
Ta ở bên cạnh Tạ Uyên suốt mười năm.
Thái y từng nói, nhờ có ta ở bên, hắn mới sống thêm được ba đến bốn năm nữa.
Làm hoàng hậu đến năm thứ ba, Thẩm Quân An phát điên.
Năm đó, độc dược mà ta hạ vào từng món thuốc bổ mà hắn sử dụng trong suốt nhiều năm, cuối cùng cũng đã tích tụ thành kịch độc không thể cứu chữa.
Thái giám báo lại rằng, mỗi ngày hắn mặc một chiếc áo khoác dày còn thêu dang dở, chân trần đi khắp phố xá, trong tay ôm một chiếc dù rách nát, như phát cuồng mà kéo từng người qua đường lại hỏi xem có nhận ra chủ nhân của chiếc dù này hay không.
Ta đang chăm sóc hoa viên của mẫu hậu, nghe được chuyện này chỉ cười nhạt:
“Phải để hắn sống thật lâu.”
Sống lâu, ta mới có thể tận mắt chứng kiến hắn đau khổ.
Khi Tạ Uyên còn sống, ta từng chút, từng chút một đoạt quyền từ tay hắn: từ Nội các, Tam tỉnh Lục bộ, đến Cửu khanh. Những quan nhỏ mà ta âm thầm bồi dưỡng trong mười năm qua, giờ đây đã trở thành những nhân vật nắm quyền cao nhất trên triều đình.
Khi tin tức Tạ Uyên không phải huyết mạch hoàng thất bị lan truyền, ta thuận lợi trở thành người thừa kế duy nhất.
Triều đình dấy lên một cuộc tranh cãi lớn.
Có người nói chuyện nữ nhân xưng đế là chuyện chưa từng có, người khác lại nói Hoàng hậu đoạt quyền là điều trái với luân thường đạo lý.
Nhưng tất cả đều không quan trọng.
Quyền lực nằm ở trong tay ta.
Tạ Uyên từng có thể giết sạch những kẻ phản đối hắn, ta cũng có thể.
Ta không quan tâm sử quan sẽ ghi chép lại những thủ đoạn tàn độc của mình như thế nào, càng không bận tâm hậu thế sẽ đánh giá công tội của ta ra sao.
Dù gì, ta đã đứng được trên đỉnh cao.
Những gì đã qua, tất cả chỉ như mây khói.