Chương 2 - Nữ Chính Bênh Vực Trà Xanh

4.

Rất rõ ràng, Hạ Linh đến đây kiếm tiền.

Nàng muốn làm binh khí cho mình, nhưng mà không đủ tiền.

Lúc đó, thân là tiểu tri kỷ trà xanh thượng hạng, ta đương nhiên muốn lấy tiền tiêu vặt của mình ra bày tỏ thành ý một chút.

Chỉ là lúc nghe cần một vạn lượng, ta lặng lẽ ngậm miệng.

Hạ Linh mang theo ta đi đánh cược, cược mười thắng mười.

Ta cũng đặt theo nàng, kiếm lời không ít bạc.

Chưa kể, cái tư thế tung xúc xắc đó, quả thật xứng đáng với danh xưng bản thiết kế vĩ đại.

Ta cảm nhận được túi tiền trong ngực nặng trĩu.

Tỷ tỷ! Từ nay về sau, tỷ chính là tỷ tỷ duy nhất của ta.

Động tĩnh Hạ Linh lớn như thế, rất nhanh đã kinh động đến ông chủ sòng bạc.

Nàng được mời lên lầu.

Ta rất vui vẻ đi theo sau.

Âm thanh “lịch kịch” của xe lăn truyền đến.

Ông chủ sòng bạc mặc bạch y, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, hắn được hạ nhân chầm chậm đẩy ra.

Xe lăn này ngoại trừ bánh xe, toàn bộ đều được chạm khắc bằng bích ngọc.

Trừ nhân vật nam phụ giàu nhất trong sách- Mạnh Vân Châu, thì còn ai hoang phí như vậy nữa?

Ta sờ cằm, nhìn hai người đánh cược.

Theo lý mà nói, Hạ Linh dù sao cũng có hào quang nữ chính, hẳn là chẳng có vấn đề gì.

Cược ba ván, ai thắng hai ván trước là thắng. Hiện tại Hạ Linh một thắng một thua.

“Cô nương còn muốn thêm tiền cược sao?”

Thanh âm Mạnh Vân Châu trong trẻo, tựa như thắng lợi ván cuối cùng kia đã nằm trong tay.

Hạ Linh cong môi cười, nàng không chút nhượng bộ: “Ta muốn sòng bạc này của ngươi.”

Ta ở bên cạnh tường thuật trực tiếp hiện trường đấu trí khốc liệt này.

Mạnh Vân Châu nói: “Thế nhưng thẻ cược của cô nương không đủ rồi.”

Hạ Linh nói nàng lấy bản thân ra đánh cược.

Nhưng cáo già Mạnh Vân Châu này là kẻ hiểu cách điều khiển tâm lý người khác.

Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào người đang đứng ngóng chuyện là ta.

“Gã sai vặt này của cô nương mi thanh mục tú, rất hợp khẩu vị của ta, chi bằng cô nương mang hắn ra đặt cược đi?”

Gã sai vặt???

Tốt lắm Mạnh Vân Châu, ta tuyên bố ngươi chính thức đắc tội tỷ tỷ rồi.

Ánh mắt Hạ Linh lạnh lẽo, nàng muốn cự tuyệt.

Đúng lúc này, hệ thống Trà Trà đột nhiên hiện ra.

[Ting ting! Hệ thống bắt đầu nhiệm vụ giới hạn, trong thời gian này phần thưởng sẽ được nhân đôi.]

Ta: ........

Á à, hệ thống ch.ó m.á, ngươi cho rằng ta sẽ để ý cái thời gian nhân đôi phần thưởng kia sao?

Đúng, ta để ý.

Ta xung phong nhận việc, chủ động kéo tay áo Hạ Linh, bắt đầu nghệ thuật biểu diễn trà xanh của mình.

“Không sao đâu! Tỷ tỷ cứ mặc muội, nhưng tỷ tỷ lợi hại như vậy, cho dù có ra sao cũng không nỡ đánh mất muội đâu, đúng không?”

Hạ Linh cau mày, ý tứ vẫn không đồng ý.

Ta đặt mông ngồi lên bàn: “Tỷ tỷ nhất định sẽ thắng, từ trước tới nay muội vô dụng chẳng giúp tỷ được việc gì, bây giờ có thể giúp tỷ, muội chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến vậy.”

Ta nhìn Mạnh Vân Châu rồi tiếp tục nói: “Huống hồ, vị công tử này trông cũng chẳng giống người xấu gì cả.”

Mạnh Vân Châu cười haha hai tiếng: “Cô nương nói sai rồi, tại hạ chính là người xấu, rất thích thu phục các tiểu cô nương về làm nô tỳ.”

Ta không thèm liếc mắt tới hắn, ánh mắt long lanh nhìn Hạ Linh.

Hai người bắt đầu đổ xúc xắc.

Thật ra ta chẳng sợ Hạ Linh thua, như ta đã nói, Mạnh Vân Châu không phải người xấu.

Phần sau của sách, nam nữ chính chiêu binh mãi mã tạo phản, tiền là do hắn cung cấp.

Khi ấy hắn chỉ có một yêu cầu, chính là hy vọng sau khi nam chính đăng cơ, sẽ cho thương nhân một cái danh danh chính ngôn thuận.

Hắn muốn phá vỡ trật tự nông-công-thương lúc bấy giờ.

“Bộp!”

Xúc xắc được đổ lên bàn.

Hạ Linh thắng.

Nàng hiếm khi cong khóe môi mỉm cười, kéo ta từ trên bàn cược xuống.

Mạnh Vân Châu không chút do dự đem khế ước sòng bạc giao cho Hạ Linh, hắn đưa mắt nhìn chúng ta rời đi.

[Ting ting! Hạn thời gian đã hết, tổng tiến độ hiện tại là <469/1000>. Ký chủ tiếp tục cố gắng nha!]

5.

Việc ở sòng bạc đã xóa tan chút nghi ngờ cuối cùng của Hạ Linh về ta.

Sau khi về nhà, nàng liền sắp xếp cho ta dọn vào viện tử.

Ta vô cùng vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày.

Ngay khi ta tưởng cuộc sống của mình hoàn mỹ như mơ thì biến cố ập đến.

Cẩu Hoàng đế hạ chỉ ban hôn.

Dĩ nhiên không phải cho ta.

Mà cho Hạ Linh và Chiến vương Bắc Thần Liệt.

Nhắc mới nhớ, đây là một quyển truyện nam cường nữ cường, cưới trước yêu sau.

Nam chính Bắc Thần Liệt không chỉ được mệnh danh là Thiết Mạo Vương, trong quân doanh sự tồn tại của hắn là chiến thần bất khả chiến bại, ở dân gian thì uy danh vang vọng.

Cẩu Hoàng đế đối với hắn vô cùng kiêng kị.

Thân phận Hạ Linh mặc dù cao quý nhưng khắp ngóc ngách kinh thành đều biết nàng là một tiểu thư ngu ngốc.

Lần tứ hôn này, nói trắng ra là cuộc thử nghiệm trung thành của nam chính.

Ta lúc đầu muốn khuyên nữ chính chạy trốn, nhưng lại sợ chia rẽ nhân duyên tốt của nàng.

“Ai…”

Khi ăn sáng, ta nhịn không được thở dài một hơi.

Hạ Linh đối diện đặt thìa canh xuống hỏi: “Sao vậy?”

Ta sâu kín nói: “Tỷ tỷ sắp thành thân rồi, Nhị tiểu thư sẽ tiếp tục ức hiếp muội. Nhưng mà chủ yếu là do muội không nỡ rời xa tỷ tỷ, chỉ cần vừa nghĩ tới việc sau này mỗi ngày khi rời giường muội không được gặp tỷ ngay lập tức nữa, trong lòng muội đau đớn khó chịu chẳng thể nuốt trôi cơm.”

Ta cố gắng ra vẻ một muội muội không thể sống nếu như thiếu đi tỷ tỷ.

Quả nhiên Hạ Linh rơi vào trầm tư.

Không còn cách nào đâu, ta phải hoàn thành cho xong cái nhiệm vụ này mà.

Mà đây cũng là cơ hội tốt để ta thoát khỏi cái Tướng phủ này.

Cũng may tỷ tỷ ruột thịt của ta dũng mãnh, nàng tìm phụ thân kia nói với hắn, nếu như không cho ta đi cùng nàng sẽ kháng chỉ đào hôn, đến lúc đó rửa cả nhà cổ chờ sẵn bị chém đầu đi.

Phụ thân kia bị dọa bủn rủn tay chân, đừng nói là nàng muốn mang ta đi, cho dù nàng muốn Hạ Duyệt cũng có thể thương lượng.

6.

Rất nhanh ngày Hạ Linh xuất giá đã đến.

Nàng mặc hỉ phục đỏ rực, phong hoa tuyết nguyệt.

Nữ chính cuối cùng cũng chính thức mở ra con đường huy hoàng của nàng.

Mà ta.

Lúc ăn tiệc một mình một bàn, không cần tranh cùng đám con nít, hố hố hố.

“Cô nương nên ra dáng hiền thục chút nào!”

Lịch kịch, lịch kịch…

Tiếng xe lăn vang lên, công tử mặc bạch y như hoa như ngọc được hạ nhân đẩy đến cạnh ta.

Ta nuốt miếng chân giò trong miệng xuống, liếc mắt nhìn hắn.

Âm dương quái khí lên tiếng: “Cô nương nên ra dáng hiền thục chút nào!’’

Mạnh Vân Châu sửng sốt một lúc rồi cười ha hả.

“Ông chủ hôm nay không đeo mặt nạ sao?”

“Đúng vậy, tới tham dự hôn lễ, đeo mặt nạ thật không lễ phép.”

Lá gan Mạnh Vân Châu cũng lớn, khắp kinh thành đều biết dụng ý tứ hôn của cẩu Hoàng đế, các nhà đều đưa lễ nhưng không ai đến, vậy mà hắn đến.

Ta vỗ vỗ vai hắn khen ngợi: “Hảo huynh đệ, nghĩa khí thật đấy.”

Mạnh Vân Châu chống cằm: “Cô nương hôm nay với người trong sòng bạc hôm đó nhìn như hai người khác nhau.”

Ôi, nam nhân này.

Ta vừa muốn mở miệng phản bác hắn, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Lại là thời gian gấp đôi phần thưởng.

Thế là ta ‘vụt’ một cái đứng lên, lấy tốc độ chạy nước rút tám trăm mét bắn vọt vào hỷ phòng.

Trực tiếp quên sạch sành sanh Mạnh Vân Châu gì đó.

Bên trong hỷ phòng, Hạ Linh và Bắc Thần Liệt đánh nhau hừng hực khí thế.

Đừng có nghĩ bậy, không phải đánh nhau trên giường lăn trong chăn bông, mà là đánh nhau đúng nghĩa.

Thời điểm ta đẩy cửa bước vào, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ta.

Ta lập tức phản xạ: “Không phải muội cố ý quấy rầy hai người động phòng đâu, chỉ là muội bên ngoài nghe thấy âm thanh, sợ tỷ tỷ bị người ta khi dễ. Chiến vương gia, sao ngày đầu tiên tân hôn người lại động thủ đánh tỷ tỷ của muội.”

Ta vẻ mặt không đồng ý đứng chắn trước người Hạ Linh.

Bắc Thần Liệt nhìn thoáng qua Hạ Linh, trừng mắt phản bác ta: “Ta không có đánh nàng, là nàng đánh ta trước.”

Ta co rúm chui vào trong ngực Hạ Linh: “Tỷ tỷ, tỷ phu có phải không thích muội không? Muội không phải cố ý nói xấu huynh ấy đâu, muội chỉ sợ tỷ chịu thiệt thòi mà thôi.”

“Tỷ tỷ, tỷ phu thật đáng sợ, trong mắt hắn có sát ý kìa. Không giống muội, trong mắt muội chỉ có mỗi bóng hình tỷ tỷ.”

Bắc Thần Liệt lúc đầu đen mặt, lúc sau mặt lại đỏ lên, hắn thăm dò nhìn qua Hạ Linh.

Lầm bầm cái gì không rõ sau đó liền chạy mất.

Đệch, không hổ là nam chính trong truyện nữ cường, thật ngây thơ, một tiếng tỷ phu liền bị dọa đến bỏ chạy.

Mặc dù ta phải hoàn thành nhiệm vụ trà xanh hảo hạng thơm ngon nhưng ta không cầm thú tới mức chia rẽ vợ chồng son người ta.

Thế là ta ở một bên vừa giúp Hạ Linh chỉnh trang lại căn phòng, vừa nói không ít lời hay ý đẹp về Bắc Thần Liệt.

Ngày hôm nay, ta mệt muốn ná thở.