Chương 1 - Nữ Chính Bênh Vực Trà Xanh
1.
Sau khi bị bệnh, ta xuyên vào quyển tiểu thuyết nữ cường cổ đại, trở thành nhân vật nữ phụ não tàn.
Nữ chính Hạ Linh là nữ quân nhân hàng thật giá thật, một lần ngoài ý muốn, nàng xuyên thành đại tiểu thư ngốc nghếch của tướng phủ.
Nói chung, thể loại cổ đại này sẽ luôn có một nhân vật tỷ tỷ muội muội gì đó trong đầu chứa toàn ý xấu, sau đó nữ chính xuyên qua, đứng lái chịu đòn bị vả không trượt phát nào chính là sứ mệnh của nhân vật phụ.
Thật không may, ta bây giờ là chính nhân vật phụ trong lời đồn đó.
Muội muội bạch liên hoa của nữ chính- Hạ Thiên Thiên.
Lúc này, còn chưa tới một tháng nữa là nữ chính xuyên qua.
Xét thấy nữ chính từ giá trị trí tuệ đến giá trị vũ lực đều nghiền nát đám quần chúng ăn dưa, ta không hề cảm thấy mình đáng xấu hổ chỗ nào khi quyết định ôm đùi nàng.
Thế là mỗi ngày ta đều mang theo nha hoàn đến viện tử nhỏ nát của nàng đưa chút điểm tâm lấy lòng.
“Thiên Thiên!”
Hạ Linh đang ngồi xổm dưới gốc cây đếm kiến, thấy ta nàng lập tức lao đến, mắt nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay ta.
Trong ánh mắt không giấu được vẻ ngốc nghếch đơn thuần.
Ta lấy ra miếng điểm tâm, nhìn Hạ Linh ăn như hổ đói, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt.
Không phải ta thèm đâu!
Thật ra điểm tâm đưa cho nàng cũng do ta để dành mới có.
Tướng phủ hiện nay do kế phu nhân đứng đầu, bà ta cũng có một trai một gái.
Bà ta chẳng những không vừa mắt con thứ xuất, còn xem nữ nhi đích phu nhân để lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
“Thiên Thiên ăn!”
Hạ Linh đưa điểm tâm đến trước miệng ta.
Ta thập phần hưởng thụ phong vị được mỹ nhân bón ăn tận miệng này.
“Tỷ tỷ, Thiên Thiên đối xử với tỷ tốt không?” Ta dò hỏi.
Hạ Linh đối diện gật đầu như búa bổ.
“Vậy trước kia, Thiên Thiên có làm vài chuyện không tốt với tỷ, tỷ có thể tha thứ cho muội không?”
Hạ Linh không hiểu nhìn ta, tựa hồ nàng không nhớ ra được nguyên chủ đã làm những gì với nàng.
Ban đầu Hạ Thiên Thiên ghen ghét mỹ mạo của Hạ Linh, sau lại vì thân phận thứ nữ mà thường xuyên bị nữ nhi của kế phu nhân- Hạ Duyệt khi dễ.
Nàng đương nhiên chẳng dám bất mãn với Hạ Duyệt, vậy nên chỉ có thể trút giận lên đầu nữ chính.
Không véo đùi nữ chính thì cũng cầm kim đâm lên bắp chân nàng, Hạ Thiên Thiên không dám trắng trợn, nhưng không ít lần lén lén lút lút ngược đãi nữ chính.
Nghĩ đến kết cục Hạ Thiên Thiên trong sách, nàng bị bắt gả cho lão già góa vợ thích bạo lực, ta ra sức gạt mấy giọt nước mắt kể lể: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi! Muội không có cố ý, đều do Hạ Duyệt ép muội làm như vậy.”
Ném đá giấu tay!
Đây là nghệ thuật!
Dù sao nguyên chủ cũng chỉ là cái bia đỡ đạn cho nữ chính tát mấy cái, so ra còn kém xa nữ phụ độc ác Hạ Duyệt.
Ta khóc tê tâm liệt phế, Hạ Linh lo lắng vây quanh ta.
Thấy không có hiệu quả nàng cũng mở miệng khóc rống theo.
Ơ, cái này…
Trở tay không kịp!
Đúng lúc này, khoảng sân vốn lạnh lẽo âm u đột nhiên náo nhiệt hẳn.
“Khóc cái gì mà khóc! Khóc tang à?”
Hạ Duyệt mang theo đám nha hoàn tiến vào.
Ta vội vàng lau nước mắt cho mình và Hạ Linh.
Khỏi nói, mỹ nhân quả là mỹ nhân, gào khóc cỡ vậy mà cũng đẹp.
Hạ Duyệt kiêu ngạo đứng ở cửa.
“Đồ không có quy củ, từ xa đã nghe thấy các ngươi ở chỗ này gào khóc, thật là xúi quẩy, người đến vả miệng cho ta!”
Quãi đạn! Nói đánh liền đánh?
[Ting ting! Xin chào ký chủ, kiểm tra tiến độ nhiệm vụ hôm nay vẫn chưa hoàn thành. Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ theo thời gian đã định, nếu không giá trị sinh mạng tương ứng sẽ bị trừ.]
!!!
Trước kia ta còn cho rằng, ỷ vào nữ chính thần trí không rõ, mỗi ngày nói với nàng vài câu thảo mai õng ẹo là xong.
Ai mà có ngờ, cái hệ thống shit này yêu cầu ta nhất định phải nói với nhân vật chính mới có hiệu lực.
Nếu ta đi tìm nam chính, chắc chắn con đường chết còn rộng mở sáng lạn hơn bây giờ.
Ch.ết tiệt! Hôm nay còn chưa được nói câu nào.
Ta vừa muốn há mồm, nha hoàn đối diện đã đánh một bạt tai thật mạnh lên mặt.
Đánh một cái, đầu óc ta quay cuồng, trước mắt còn hiện ra vài con đom đóm đang bay nhảy.
“V**! Đau quá!”
Ta nhịn không được phun ra câu chửi thề, Hạ Linh thấy ta bị đánh liền nhanh như chớp lao về phía nha hoàn nọ.
“Ngươi là người xấu! Không cho phép ngươi đánh Thiên Thiên!”
Đám nha hoàn giữ chặt Hạ Linh lại.
Hạ Duyệt đi tới, nắm mặt Hạ Linh nhìn một chút, ánh mắt lóe lên tia ghen ghét, sau đó xoay xoay chiếc nhẫn trên tay chuẩn bị tát lên mặt Hạ Linh.
Mặt nhẫn Hạ Duyệt đeo điêu khắc hoa văn phức tạp, một tát này hạ xuống thế nào khuôn mặt của Hạ Linh cũng bị hủy dung.
Ta vội vàng tránh thoát, mạnh mẽ lao tới đẩy nha hoàn đang giữ Hạ Linh ngã xuống đất.
“Tỷ tỷ mau chạy đi!”
Đang lúc xô xô đẩy đẩy, Hạ Duyệt muốn ngăn Hạ Linh chạy loạn nên hung hăng đẩy nàng một cái.
Đầu Hạ Linh đập vào góc bàn, m.áu tươi theo trán chậm rãi chảy dọc xuống.
Rồi, hình như nữ chính bị đập trúng thái dương rồi, nàng không sao đấy chứ?
Ta nhanh chóng tiến đến muốn đỡ nàng dậy, không ngờ Hạ Duyệt phân phó nha hoàn tới kéo ta ra.
Cái nha hoàn ch.ó m.á này không có đạo đức, ả ta trực tiếp túm tóc lôi đầu ta lại, ta đau đến la làng một tiếng.
Một giây sau, Hạ Linh mở mắt.
Trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nàng một cước trực tiếp đá bay nha hoàn túm đầu ta, ôm ta vào lòng.
Vâng, đây chính là tư thế anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển trong các bộ phim thần tượng.
Đẹp trai không phải bàn!
Ta và nữ chính mắt đối mắt nhìn nhau ba giây.
Sau đó…
“Ôi! Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Đều do muội không tốt, không bảo vệ được tỷ.”
“Tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ bị thương lòng muội đau như cắt, hận không thể thay tỷ chịu nỗi đau tróc da chảy máu đó.”
“Tỷ tỷ mau chạy đi, cứ bỏ muội ở lại đây, chỉ cần tỷ không gặp nguy hiểm, muội có ch.ết cũng thấy cam lòng.”
[Ting ting! Tiến độ đã hoàn thành.]
Thật tuyệt, không hổ là ta!
Nói xong ta trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
2.
Ta ngất, chỉ là ta giả bộ mà thôi.
Thật ra mới ban đầu là giả bộ thật, Hạ Linh có thân phận có vũ lực, Hạ Duyệt có phụ mẫu yêu thương.
Nhân vật pháo hôi tiểu tốt như ta, không té xỉu thì bỗng dưng bị liên lụy tới phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà giả bộ nhập tâm quá, thành ra ta ngủ quên…
Lúc mở mắt ra, trời đã tối.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi.”
Ta dụi dụi mắt, không biết mình về viện tử nhỏ bé này bằng cách nào.
Ngáp một cái rồi hỏi: “Tỷ tỷ đâu?”
Nha hoàn chần chờ một chút: “Người nói Đại tiểu thư Hạ Linh sao?”
Đại tiểu thư?
Khi Hạ Linh còn ngốc, hạ nhân trong phủ đều nàng là “Ngốc tiểu thư”.
Đại tiểu thư đều chỉ Hạ Duyệt.
Thấy ta nghi hoặc, nha hoàn khoa tay múa chân sinh động như thật kể cho ta Hạ Linh dạy dỗ Hạ Duyệt như thế nào, rồi nói làm sao khiến cho kế mẫu á khẩu không trả lời được.
Ta nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đại tiểu thư có nhắc tới ta không?”
“Nhắc một chút, Đại tiểu thư nói người bị Nhị tiểu thư đánh tới hôn mê.”
Nữ chính này có thể xử lý được, nếu có chuyện xảy ra nàng chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi bình an.
Hệ thống không thông báo cho ta thời gian cụ thể nữ chính xuyên qua, nếu như theo kịch bản, Hạ Linh bị đụng đầu là do ta đẩy, không ngờ hôm nay thuận nước đẩy thuyền, Hạ Duyệt đã kích hoạt cốt truyện.
Có lẽ Hạ Linh xem lại ký ức trước kia sẽ hoài nghi ta, nhưng mà chẳng sao.
Thứ nhất, ta không công lược nam chính, thứ hai ta không đối địch với nàng.
Ta chỉ đơn thuần mỗi ngày õng a õng ẹo với nàng vài câu, chờ đến khi nói đủ 1000 câu sặc mùi trà, ai quản kịch bản tiến hành ra sao, ta đã trực tiếp bỏ chạy lấy người.
3.
Ngày hôm sau ta đi tìm Hạ Linh, nàng đang lạnh lùng nhìn hạ nhân chuyển chỗ ở.
Nàng lâm trận đại chiến cùng kế mẫu và phụ thân, chiến lợi phẩm đầu tiên thu được chính là cái viện tử mới xa hoa rộng rãi.
Ta xách theo hộp thức ăn, sợ hãi gọi một tiếng tỷ tỷ.
Hạ Linh nhìn thấy ta, mặt nàng thả lỏng.
“Cùng ta vào trong.” Nàng nói.
Ta nhu thuận đặt hộp thức ăn lên bàn, Hạ Linh hỏi ta: “Hôm qua… Ngươi không sao chứ?”
Ta kinh ngạc.
Không nghĩ tới câu đầu tiên nàng nói là quan tâm ta.
Ta vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu tỷ tỷ, chỉ là lá gan của muội quá nhỏ, may mà muội không làm liên lụy đến tỷ.”
Nghe ta nói xong, ánh mắt Hạ Linh nhu hòa, chủ động giải thích với ta việc nàng đã khôi phục thần trí.
Mặc dù cái thuyết pháp đụng đầu một cái rồi đột nhiên thanh tỉnh vô cùng phi lý nhưng nhìn thái độ của nàng đối với ta, ta khẳng định mình đã bị loại khỏi hàng ngũ pháo hôi bị vả mặt.
Sau đó ngày nào ta cũng chạy đến chỗ Hạ Linh hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy cái câu trà xanh trà đào gì đó, ba nam câu không quá ít, tám chín câu không tính là nhiều.
Trước khi Hạ Linh xuyên qua, nàng là nữ quân nhân lạnh lùng, cùng lắm thì đối với chiến hữu đều là tình bạn nhiệt huyết máu lửa, chắc hẳn chưa thấy qua thể loại nào như ta, lúc đầu nàng rõ ràng không thích ứng kịp, bây giờ tập mãi thành thói quen, còn thường xuyên phái nha hoàn đến tặng đồ cho ta.
Kết quả là nàng cùng kế mẫu và Hạ Duyệt nổ ra một cuộc trạch đấu như nước với lửa, ta không tránh khỏi bị kéo vào.
Ví dụ như hiện tại.
Hạ Duyệt không chỉnh được Hạ Linh liền chạy tới chỗ ta gây phiền phức.
Lấy cớ cũng lấy rất sơ sài.
Nàng ta nói nha hoàn của ta sáng sớm cầm nhầm hộp thức ăn của nàng nhưng không chịu trả lại, đây là tội bất kính với đích tỷ.
Tự nghe một chút đi, cái này hợp lý sao?
Sao ngươi không nói ta cố ý giẫm ch.ết con kiến trong viện của ngươi, sau đó nó báo mộng cho ngươi, để ngươi thay nó báo thù ta đi?
Dưới tiết trời nắng chói chang, Hạ Duyệt che ô ngồi trên ghế quý phi.
Ta đứng trước mặt mồ hôi lấm tấm rơi như mưa, nghe nàng ta bới móc gây chuyện.
Ta cảm thấy có chút phiền, định té xỉu.
Nhưng mặt đất rất cứng, té một cái nhất định sẽ đau một ngày.
“Hạ Thiên Thiên, ngươi đừng tưởng có Hạ Linh làm chỗ dựa liền không để ta vào mắt, ngươi tự nhìn xem mình là cái thá gì, chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi không có nương(mẹ) mà thôi!”
Ừ đúng đúng đúng.
Trong lòng ta tính toán, mấy câu trà xanh hôm nay còn chưa nói, không biết có thể đi tìm Hạ Linh không nữa.
Châm ngôn xã hội cho rằng: Nếu muốn một người thích bạn, hãy để cô ấy giúp đỡ bạn.*
Ta không trông cậy Hạ Linh thích ta nhiều hơn, ta chỉ hy vọng sau này ta rời đi, nàng có thể giúp ta một tay ta đã cảm tạ trời đất.
Rõ ràng thái độ lơ đãng của ta đã chọc điên Hạ Duyệt, nàng để nhũ mẫu bên người tới trừ trị ta.
Xì… lại là một bạt tai, có thể đổi mới một chút không?
Bàn tay to như quạt hương bồ hướng về gương mặt nhỏ nhắn của ta mà tát.
Ngu gì tự nhiên để bị đánh?
Sau lưng chính là cửa sân, thế là ta quay người, chạy!
Hạ Linh không tìm ta? Không sao, ta đi tìm nàng là được.
Mong là hôm nay nàng không đi ra ngoài.
Sau lưng, đám hạ nhân và Hạ Duyệt đều ngẩn người, các nàng không ngờ ta đột nhiên chơi chiêu này.
“Còn dám chạy? Phản rồi, mau bắt nàng ta lại cho ta!”
Ta chạy ở phía trước, phía sau là một đám nha hoàn ma ma nhỏ bước đuổi theo.
Ra khỏi cửa rẽ ngang, ta đụng phải Hạ Linh đang mặc nam trang.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ta lắc mình trốn sau lưng nàng.
“Tỷ tỷ cứu muội với! Nhị tiểu thư hiểu lầm muội, muội bất quá chỉ thân cận với tỷ một chút mà thôi, không hề làm gì bất kính với nàng, thế nhưng nàng… Hu hu hu…”
Tức khắc Hạ Linh đã hiểu.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn một đám hạ nhân và Hạ Duyệt khoan thai tới chậm.
Hai người khai pháo, cuối cùng kẻ thua Hạ Duyệt xám xịt bỏ lại một câu “Ngươi đợi đó cho ta” rồi kết thúc.
Hạ Linh quay người nhìn ta, ta nhanh chóng lộ ra dáng vẻ bị hù sợ.
Nàng sờ sờ đầu ta: “Nếu như ngươi không ngại, có thể chuyển đến chỗ ta ở.”
Còn có chuyện tốt như vậy luôn hả?
Ta ngay lập tức đồng ý.
Bất quá nhìn dáng vẻ giả nam trang của Hạ Linh, ta cũng có chút muốn ra ngoài.
Thế là ta nhu nhược nói: “Tỷ tỷ muốn ra ngoài phải không? Là muội làm chậm trễ thời gian của tỷ. Aizzz… thật ghen tị tỷ tỷ có thể ra ngoài chơi. Không giống muội, mẫu thân qua đời, phụ thân mặc kệ, phu nhân căn bản không cho muội ra đường. Ngoài đường hình dáng ra sao muội cũng chẳng nhớ. Tỷ tỷ mau đi đi, trở về có thể nói với muội một chút về thế giới bên ngoài không? Muội sẽ ngoan ngoãn ở trong viện chờ tỷ tỷ trở về.”
Hạ Linh chần chừ.
Nửa canh giờ sau, ta một thân nam trang cùng nàng xuất hiện tại cửa sòng bạc.
Đây thật sự là thánh địa không thể bỏ qua của những người xuyên không.
Sau khi bị bệnh, ta xuyên vào quyển tiểu thuyết nữ cường cổ đại, trở thành nhân vật nữ phụ não tàn.
Nữ chính Hạ Linh là nữ quân nhân hàng thật giá thật, một lần ngoài ý muốn, nàng xuyên thành đại tiểu thư ngốc nghếch của tướng phủ.
Nói chung, thể loại cổ đại này sẽ luôn có một nhân vật tỷ tỷ muội muội gì đó trong đầu chứa toàn ý xấu, sau đó nữ chính xuyên qua, đứng lái chịu đòn bị vả không trượt phát nào chính là sứ mệnh của nhân vật phụ.
Thật không may, ta bây giờ là chính nhân vật phụ trong lời đồn đó.
Muội muội bạch liên hoa của nữ chính- Hạ Thiên Thiên.
Lúc này, còn chưa tới một tháng nữa là nữ chính xuyên qua.
Xét thấy nữ chính từ giá trị trí tuệ đến giá trị vũ lực đều nghiền nát đám quần chúng ăn dưa, ta không hề cảm thấy mình đáng xấu hổ chỗ nào khi quyết định ôm đùi nàng.
Thế là mỗi ngày ta đều mang theo nha hoàn đến viện tử nhỏ nát của nàng đưa chút điểm tâm lấy lòng.
“Thiên Thiên!”
Hạ Linh đang ngồi xổm dưới gốc cây đếm kiến, thấy ta nàng lập tức lao đến, mắt nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay ta.
Trong ánh mắt không giấu được vẻ ngốc nghếch đơn thuần.
Ta lấy ra miếng điểm tâm, nhìn Hạ Linh ăn như hổ đói, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt.
Không phải ta thèm đâu!
Thật ra điểm tâm đưa cho nàng cũng do ta để dành mới có.
Tướng phủ hiện nay do kế phu nhân đứng đầu, bà ta cũng có một trai một gái.
Bà ta chẳng những không vừa mắt con thứ xuất, còn xem nữ nhi đích phu nhân để lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
“Thiên Thiên ăn!”
Hạ Linh đưa điểm tâm đến trước miệng ta.
Ta thập phần hưởng thụ phong vị được mỹ nhân bón ăn tận miệng này.
“Tỷ tỷ, Thiên Thiên đối xử với tỷ tốt không?” Ta dò hỏi.
Hạ Linh đối diện gật đầu như búa bổ.
“Vậy trước kia, Thiên Thiên có làm vài chuyện không tốt với tỷ, tỷ có thể tha thứ cho muội không?”
Hạ Linh không hiểu nhìn ta, tựa hồ nàng không nhớ ra được nguyên chủ đã làm những gì với nàng.
Ban đầu Hạ Thiên Thiên ghen ghét mỹ mạo của Hạ Linh, sau lại vì thân phận thứ nữ mà thường xuyên bị nữ nhi của kế phu nhân- Hạ Duyệt khi dễ.
Nàng đương nhiên chẳng dám bất mãn với Hạ Duyệt, vậy nên chỉ có thể trút giận lên đầu nữ chính.
Không véo đùi nữ chính thì cũng cầm kim đâm lên bắp chân nàng, Hạ Thiên Thiên không dám trắng trợn, nhưng không ít lần lén lén lút lút ngược đãi nữ chính.
Nghĩ đến kết cục Hạ Thiên Thiên trong sách, nàng bị bắt gả cho lão già góa vợ thích bạo lực, ta ra sức gạt mấy giọt nước mắt kể lể: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi! Muội không có cố ý, đều do Hạ Duyệt ép muội làm như vậy.”
Ném đá giấu tay!
Đây là nghệ thuật!
Dù sao nguyên chủ cũng chỉ là cái bia đỡ đạn cho nữ chính tát mấy cái, so ra còn kém xa nữ phụ độc ác Hạ Duyệt.
Ta khóc tê tâm liệt phế, Hạ Linh lo lắng vây quanh ta.
Thấy không có hiệu quả nàng cũng mở miệng khóc rống theo.
Ơ, cái này…
Trở tay không kịp!
Đúng lúc này, khoảng sân vốn lạnh lẽo âm u đột nhiên náo nhiệt hẳn.
“Khóc cái gì mà khóc! Khóc tang à?”
Hạ Duyệt mang theo đám nha hoàn tiến vào.
Ta vội vàng lau nước mắt cho mình và Hạ Linh.
Khỏi nói, mỹ nhân quả là mỹ nhân, gào khóc cỡ vậy mà cũng đẹp.
Hạ Duyệt kiêu ngạo đứng ở cửa.
“Đồ không có quy củ, từ xa đã nghe thấy các ngươi ở chỗ này gào khóc, thật là xúi quẩy, người đến vả miệng cho ta!”
Quãi đạn! Nói đánh liền đánh?
[Ting ting! Xin chào ký chủ, kiểm tra tiến độ nhiệm vụ
!!!
Trước kia ta còn cho rằng, ỷ vào nữ chính thần trí không rõ, mỗi ngày nói với nàng vài câu thảo mai õng ẹo là xong.
Ai mà có ngờ, cái hệ thống shit này yêu cầu ta nhất định phải nói với nhân vật chính mới có hiệu lực.
Nếu ta đi tìm nam chính, chắc chắn con đường chết còn rộng mở sáng lạn hơn bây giờ.
Ch.ết tiệt! Hôm nay còn chưa được nói câu nào.
Ta vừa muốn há mồm, nha hoàn đối diện đã đánh một bạt tai thật mạnh lên mặt.
Đánh một cái, đầu óc ta quay cuồng, trước mắt còn hiện ra vài con đom đóm đang bay nhảy.
“V**! Đau quá!”
Ta nhịn không được phun ra câu chửi thề, Hạ Linh thấy ta bị đánh liền nhanh như chớp lao về phía nha hoàn nọ.
“Ngươi là người xấu! Không cho phép ngươi đánh Thiên Thiên!”
Đám nha hoàn giữ chặt Hạ Linh lại.
Hạ Duyệt đi tới, nắm mặt Hạ Linh nhìn một chút, ánh mắt lóe lên tia ghen ghét, sau đó xoay xoay chiếc nhẫn trên tay chuẩn bị tát lên mặt Hạ Linh.
Mặt nhẫn Hạ Duyệt đeo điêu khắc hoa văn phức tạp, một tát này hạ xuống thế nào khuôn mặt của Hạ Linh cũng bị hủy dung.
Ta vội vàng tránh thoát, mạnh mẽ lao tới đẩy nha hoàn đang giữ Hạ Linh ngã xuống đất.
“Tỷ tỷ mau chạy đi!”
Đang lúc xô xô đẩy đẩy, Hạ Duyệt muốn ngăn Hạ Linh chạy loạn nên hung hăng đẩy nàng một cái.
Đầu Hạ Linh đập vào góc bàn, m.áu tươi theo trán chậm rãi chảy dọc xuống.
Rồi, hình như nữ chính bị đập trúng thái dương rồi, nàng không sao đấy chứ?
Ta nhanh chóng tiến đến muốn đỡ nàng dậy, không ngờ Hạ Duyệt phân phó nha hoàn tới kéo ta ra.
Cái nha hoàn ch.ó m.á này không có đạo đức, ả ta trực tiếp túm tóc lôi đầu ta lại, ta đau đến la làng một tiếng.
Một giây sau, Hạ Linh mở mắt.
Trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nàng một cước trực tiếp đá bay nha hoàn túm đầu ta, ôm ta vào lòng.
Vâng, đây chính là tư thế anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển trong các bộ phim thần tượng.
Đẹp trai không phải bàn!
Ta và nữ chính mắt đối mắt nhìn nhau ba giây.
Sau đó…
“Ôi! Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Đều do muội không tốt, không bảo vệ được tỷ.”
“Tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ bị thương lòng muội đau như cắt, hận không thể thay tỷ chịu nỗi đau tróc da chảy máu đó.”
“Tỷ tỷ mau chạy đi, cứ bỏ muội ở lại đây, chỉ cần tỷ không gặp nguy hiểm, muội có ch.ết cũng thấy cam lòng.”
[Ting ting! Tiến độ
Thật tuyệt, không hổ là ta!
Nói xong ta trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
2.
Ta ngất, chỉ là ta giả bộ mà thôi.
Thật ra mới ban đầu là giả bộ thật, Hạ Linh có thân phận có vũ lực, Hạ Duyệt có phụ mẫu yêu thương.
Nhân vật pháo hôi tiểu tốt như ta, không té xỉu thì bỗng dưng bị liên lụy tới phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà giả bộ nhập tâm quá, thành ra ta ngủ quên…
Lúc mở mắt ra, trời đã tối.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi.”
Ta dụi dụi mắt, không biết mình về viện tử nhỏ bé này bằng cách nào.
Ngáp một cái rồi hỏi: “Tỷ tỷ đâu?”
Nha hoàn chần chờ một chút: “Người nói Đại tiểu thư Hạ Linh sao?”
Đại tiểu thư?
Khi Hạ Linh còn ngốc, hạ nhân trong phủ đều nàng là “Ngốc tiểu thư”.
Đại tiểu thư đều chỉ Hạ Duyệt.
Thấy ta nghi hoặc, nha hoàn khoa tay múa chân sinh động như thật kể cho ta Hạ Linh dạy dỗ Hạ Duyệt như thế nào, rồi nói làm sao khiến cho kế mẫu á khẩu không trả lời được.
Ta nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đại tiểu thư có nhắc tới ta không?”
“Nhắc một chút, Đại tiểu thư nói người bị Nhị tiểu thư đánh tới hôn mê.”
Nữ chính này có thể xử lý được, nếu có chuyện xảy ra nàng chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi bình an.
Hệ thống không thông báo cho ta thời gian cụ thể nữ chính xuyên qua, nếu như theo kịch bản, Hạ Linh bị đụng đầu là do ta đẩy, không ngờ hôm nay thuận nước đẩy thuyền, Hạ Duyệt đã kích hoạt cốt truyện.
Có lẽ Hạ Linh xem lại ký ức trước kia sẽ hoài nghi ta, nhưng mà chẳng sao.
Thứ nhất, ta không công lược nam chính, thứ hai ta không đối địch với nàng.
Ta chỉ đơn thuần mỗi ngày õng a õng ẹo với nàng vài câu, chờ đến khi nói đủ 1000 câu sặc mùi trà, ai quản kịch bản tiến hành ra sao, ta đã trực tiếp bỏ chạy lấy người.
3.
Ngày hôm sau ta đi tìm Hạ Linh, nàng đang lạnh lùng nhìn hạ nhân chuyển chỗ ở.
Nàng lâm trận đại chiến cùng kế mẫu và phụ thân, chiến lợi phẩm đầu tiên thu được chính là cái viện tử mới xa hoa rộng rãi.
Ta xách theo hộp thức ăn, sợ hãi gọi một tiếng tỷ tỷ.
Hạ Linh nhìn thấy ta, mặt nàng thả lỏng.
“Cùng ta vào trong.” Nàng nói.
Ta nhu thuận đặt hộp thức ăn lên bàn, Hạ Linh hỏi ta: “Hôm qua… Ngươi không sao chứ?”
Ta kinh ngạc.
Không nghĩ tới câu đầu tiên nàng nói là quan tâm ta.
Ta vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu tỷ tỷ, chỉ là lá gan của muội quá nhỏ, may mà muội không làm liên lụy đến tỷ.”
Nghe ta nói xong, ánh mắt Hạ Linh nhu hòa, chủ động giải thích với ta việc nàng đã khôi phục thần trí.
Mặc dù cái thuyết pháp đụng đầu một cái rồi đột nhiên thanh tỉnh vô cùng phi lý nhưng nhìn thái độ của nàng đối với ta, ta khẳng định mình đã bị loại khỏi hàng ngũ pháo hôi bị vả mặt.
Sau đó ngày nào ta cũng chạy đến chỗ Hạ Linh hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy cái câu trà xanh trà đào gì đó, ba nam câu không quá ít, tám chín câu không tính là nhiều.
Trước khi Hạ Linh xuyên qua, nàng là nữ quân nhân lạnh lùng, cùng lắm thì đối với chiến hữu đều là tình bạn nhiệt huyết máu lửa, chắc hẳn chưa thấy qua thể loại nào như ta, lúc đầu nàng rõ ràng không thích ứng kịp, bây giờ tập mãi thành thói quen, còn thường xuyên phái nha hoàn đến tặng đồ cho ta.
Kết quả là nàng cùng kế mẫu và Hạ Duyệt nổ ra một cuộc trạch đấu như nước với lửa, ta không tránh khỏi bị kéo vào.
Ví dụ như hiện tại.
Hạ Duyệt không chỉnh được Hạ Linh liền chạy tới chỗ ta gây phiền phức.
Lấy cớ cũng lấy rất sơ sài.
Nàng ta nói nha hoàn của ta sáng sớm cầm nhầm hộp thức ăn của nàng nhưng không chịu trả lại, đây là tội bất kính với đích tỷ.
Tự nghe một chút đi, cái này hợp lý sao?
Sao ngươi không nói ta cố ý giẫm ch.ết con kiến trong viện của ngươi, sau đó nó báo mộng cho ngươi, để ngươi thay nó báo thù ta đi?
Dưới tiết trời nắng chói chang, Hạ Duyệt che ô ngồi trên ghế quý phi.
Ta đứng trước mặt mồ hôi lấm tấm rơi như mưa, nghe nàng ta bới móc gây chuyện.
Ta cảm thấy có chút phiền, định té xỉu.
Nhưng mặt đất rất cứng, té một cái nhất định sẽ đau một ngày.
“Hạ Thiên Thiên, ngươi đừng tưởng có Hạ Linh làm chỗ dựa liền không để ta vào mắt, ngươi tự nhìn xem mình là cái thá gì, chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi không có nương(mẹ) mà thôi!”
Ừ đúng đúng đúng.
Trong lòng ta tính toán, mấy câu trà xanh hôm nay còn chưa nói, không biết có thể đi tìm Hạ Linh không nữa.
Châm ngôn xã hội cho rằng: Nếu muốn một người thích bạn, hãy để cô ấy giúp đỡ bạn.*
Ta không trông cậy Hạ Linh thích ta nhiều hơn, ta chỉ hy vọng sau này ta rời đi, nàng có thể giúp ta một tay ta đã cảm tạ trời đất.
Rõ ràng thái độ lơ đãng của ta đã chọc điên Hạ Duyệt, nàng để nhũ mẫu bên người tới trừ trị ta.
Xì… lại là một bạt tai, có thể đổi mới một chút không?
Bàn tay to như quạt hương bồ hướng về gương mặt nhỏ nhắn của ta mà tát.
Ngu gì tự nhiên để bị đánh?
Sau lưng chính là cửa sân, thế là ta quay người, chạy!
Hạ Linh không tìm ta? Không sao, ta đi tìm nàng là được.
Mong là hôm nay nàng không đi ra ngoài.
Sau lưng, đám hạ nhân và Hạ Duyệt đều ngẩn người, các nàng không ngờ ta đột nhiên chơi chiêu này.
“Còn dám chạy? Phản rồi, mau bắt nàng ta lại cho ta!”
Ta chạy ở phía trước, phía sau là một đám nha hoàn ma ma nhỏ bước đuổi theo.
Ra khỏi cửa rẽ ngang, ta đụng phải Hạ Linh đang mặc nam trang.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ta lắc mình trốn sau lưng nàng.
“Tỷ tỷ cứu muội với! Nhị tiểu thư hiểu lầm muội, muội bất quá chỉ thân cận với tỷ một chút mà thôi, không hề làm gì bất kính với nàng, thế nhưng nàng… Hu hu hu…”
Tức khắc Hạ Linh đã hiểu.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn một đám hạ nhân và Hạ Duyệt khoan thai tới chậm.
Hai người khai pháo, cuối cùng kẻ thua Hạ Duyệt xám xịt bỏ lại một câu “Ngươi đợi đó cho ta” rồi kết thúc.
Hạ Linh quay người nhìn ta, ta nhanh chóng lộ ra dáng vẻ bị hù sợ.
Nàng sờ sờ đầu ta: “Nếu như ngươi không ngại, có thể chuyển đến chỗ ta ở.”
Còn có chuyện tốt như vậy luôn hả?
Ta ngay lập tức đồng ý.
Bất quá nhìn dáng vẻ giả nam trang của Hạ Linh, ta cũng có chút muốn ra ngoài.
Thế là ta nhu nhược nói: “Tỷ tỷ muốn ra ngoài phải không? Là muội làm chậm trễ thời gian của tỷ. Aizzz… thật ghen tị tỷ tỷ có thể ra ngoài chơi. Không giống muội, mẫu thân qua đời, phụ thân mặc kệ, phu nhân căn bản không cho muội ra đường. Ngoài đường hình dáng ra sao muội cũng chẳng nhớ. Tỷ tỷ mau đi đi, trở về có thể nói với muội một chút về thế giới bên ngoài không? Muội sẽ ngoan ngoãn ở trong viện chờ tỷ tỷ trở về.”
Hạ Linh chần chừ.
Nửa canh giờ sau, ta một thân nam trang cùng nàng xuất hiện tại cửa sòng bạc.
Đây thật sự là thánh địa không thể bỏ qua của những người xuyên không.
×
×