Chương 7 - Nốt Chu Sa và Ánh Trăng Sáng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

17

Tiệc đính hôn diễn ra rất trọn vẹn.

Công ty của Kỷ Minh Thâm còn đăng thông báo chúc mừng, nhờ vậy mà bạn bè của hai chúng tôi cũng bắt đầu có thêm những mối liên hệ chung.

Ngoài một chuyện bất ngờ duy nhất — Bạch Trạch lại xuất hiện tại hiện trường.

Cậu nhóc này đúng là đầu óc có lỗ hổng, trực tiếp xông vào phòng trang điểm, hỏi tôi có muốn cùng cậu ta bỏ trốn không.

Mọi người trong phòng: “……”

“Tôi biết chị là vì liên hôn nên mới bất đắc dĩ.” Bạch Trạch đau khổ vô cùng, “Xin lỗi, trước đây tôi quá bướng bỉnh, không hiểu nỗi khổ của chị… Chị, chúng ta bỏ trốn đi được không?”

Cậu nắm chặt tay tôi:

“Bỏ lại tất cả, chúng ta tự lập một mái nhà nhỏ, sống một cuộc đời bình dị mà hạnh phúc.”

Tôi: “……”

Tưởng Gia khoanh tay, cười nói:

“Em trai, nhiệm vụ hiện tại của em là lấy bằng tốt nghiệp đại học, nhiệm vụ thứ hai là chuẩn bị bảo vệ nghiên cứu sinh.”

Cả phòng trang điểm bật cười.

Tôi bất lực thở dài:

“Bạch Trạch, hai năm qua thật sự rất vui, tôi cũng chân thành, nhưng chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Liên hôn chỉ là một phần, phần còn lại là… tôi thích Kỷ Minh Thâm, em hiểu không?” Tôi nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng nhưng lời nói lại thẳng thắn: “Em nên học cách trưởng thành đi.”

Sau khi Bạch Trạch rời đi, Tưởng Gia cười đến mức khó thở:

“Đáng đời, giờ mới ngoan. Tôi đã nói rồi, đừng yêu mấy cậu mới vừa đủ tuổi thành niên.”

Tôi che mặt:

“Đừng nói nữa… lúc đó tôi đúng là ma xui quỷ khiến.”

Chuyện này Kỷ Minh Thâm chắc tám chín phần là biết, nhưng đàn ông trưởng thành có điểm hay là họ biết rõ điều gì nên hỏi và điều gì không.

Có lẽ cũng bởi anh chưa bao giờ đặt Bạch Trạch vào trong mắt.

Chỉ là, khi đeo nhẫn đính hôn cho tôi xong, anh cầm tay tôi đưa lên môi, khẽ đặt một nụ hôn.

Anh nhìn tôi mỉm cười:

“Anh sẽ khiến em mãi mãi hạnh phúc.”

18

Sau đính hôn, tôi chuyển vào căn hộ của Kỷ Minh Thâm ở trung tâm thành phố.

Anh là người rất coi trọng chất lượng cuộc sống, đồng thời cũng có cảm giác ranh giới mạnh mẽ — điều này thể hiện ngay từ ấn tượng đầu tiên về căn hộ cao 50 tầng của anh.

Ấn tượng thứ hai: anh rõ ràng đã quen sống một mình 100%.

Nhưng bây giờ, điều đó bị tôi phá vỡ.

Kỷ Minh Thâm kéo vali của tôi vào phòng thay đồ:

“Người dọn dẹp sẽ tới ba lần một tuần, vào thứ Hai, Tư và Sáu, đều là lúc chúng ta đi làm nên sẽ không bị làm phiền.”

“Anh đã nhờ họ dọn trống một nửa tủ cho em, em xem quần áo của mình nên sắp xếp thế nào cho hợp.”

Anh ngồi trên tay vịn sofa, nắm lấy tay tôi:

“Sau khi chia tay Lâm Diểu, anh sống ở đây một mình bốn năm, ngoài anh và người dọn dẹp thì chưa từng có ai khác vào.”

Ánh mắt anh dịu dàng:

“Nên đừng cảm thấy gò bó.”

Tôi bước tới, ôm lấy cổ anh, hai tay giữ lấy gương mặt và hôn anh.

Chuyển sang sống chung dễ dàng hơn tôi tưởng.

Những món mỹ phẩm và đồ dùng tôi hay dùng, anh đều tinh tế chuẩn bị sẵn một phần.

Cả hai chúng tôi đều không có thói quen xấu, cùng thích lên kế hoạch, thích gọn gàng ngăn nắp. Chỉ có một điểm “không hợp” duy nhất — tư thế ngủ.

Tôi ngủ rất… hoang dã.

Sáng ngày đầu tiên, tôi tỉnh dậy thấy chân mình gác ngang hông anh. Quầng mắt anh thâm đen, nhìn qua là biết đêm qua bị tôi hành cho ngủ không ngon.

Nhưng cũng dễ giải quyết — chỉ cần anh ôm eo tôi thì tôi sẽ thu bớt “tư thế chiến đấu” của mình lại.

Nhờ vậy tôi mới phát hiện một thói quen rất đáng yêu của anh — anh hơi… lười dậy.

Đặc biệt là sau những hôm làm thêm giờ, sáng hôm sau anh sẽ khó mà rời giường.

Khi tôi bóp mũi gọi dậy, anh sẽ cau mày, rúc vào chăn, lẩm bẩm: “Ngủ thêm hai phút nữa thôi.”

Tôi bị sự đáng yêu này làm cho mê mẩn, miệng lỡ buột ra:

“Bé cưng, anh đúng là heo con lười.”

Nói xong tôi lập tức thấy không ổn — Kỷ Minh Thâm cao 1m87, chững chạc, ổn trọng, đâu phải mấy cậu “cún con” trước đây của tôi, kiểu dỗ dành này có vẻ không hợp.

Nhưng ngay giây sau, tôi thấy tai anh dần đỏ ửng.

Anh ậm ừ:

“Em cũng dùng cách này dỗ mấy bạn trai cũ à?”

Tôi trả lời thật nhanh:

“Sau này chỉ dỗ mình anh thôi.”

Rồi tôi mới nhận ra — thì ra anh thích nghe như vậy.

19

Tháng thứ hai sau lễ đính hôn, Bạch Trạch — người đã gây ầm ĩ ở tiệc đính hôn rồi biến mất — bỗng nhiên “sống lại”.

Cậu bắt đầu chiến dịch tấn công, từ việc rơi nước mắt kể lể với bạn bè chung để tự kiểm điểm quá khứ bốc đồng, đến chuyện mỗi ngày đều gửi hoa cho tôi, thậm chí còn công khai nói muốn theo đuổi lại.

Tôi toát mồ hôi, lần đầu tiên hối hận vì ngày xưa “vạn hoa xuyên qua chẳng dính một phiến lá”, vậy mà cuối cùng lại bị một chiếc lá quấn lấy.

Tưởng Gia cười nhạo:

“Lúc cậu quen cậu nhóc đó tôi đã nói rồi, đến lúc bị trai trẻ bám dính thì sẽ ngoan ngay.”

Tôi chỉ thấy đau đầu. “Lò thiêu” của Bạch Trạch không những chưa tắt lửa mà còn cháy càng lúc càng mạnh. Đang định ra tay mạnh để dứt khoát thì cậu lại bỗng dưng im ắng.

Tôi nghĩ một lúc, rồi hỏi Kỷ Minh Thâm.

“Không có gì.” Anh uống một ngụm cà phê, “Công ty cậu ta thực tập là của bạn anh. Cho cậu ta nếm thử mùi vị hiểm ác của đời khi mới đi làm thôi.”

Tôi: “…”

“Sao vậy?” Giọng anh dịu xuống, “Em thấy xót à?”

Tôi không đáp, cầm lấy ly cà phê trong tay anh uống một ngụm, ngạc nhiên:

“Bé cưng, sao cà phê này chua thế?”

Kỷ Minh Thâm quay mặt sang chỗ khác.

Tôi cố nhịn cười, ngồi lên đùi anh, ôm cổ hôn má anh:

“Cảm ơn anh, Minh Thâm. Không xót, em chỉ xót mỗi anh.”

Lúm đồng tiền của anh lại thấp thoáng hiện ra, tôi chạm nhẹ vào đó:

“Bé cưng, anh đáng yêu nhất đấy!”

Người “đáng yêu nhất” ấy ôm tôi hôn suốt hai mươi phút, hôn đến mức tôi thiếu oxy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)