Chương 6 - Nốt Chu Sa và Ánh Trăng Sáng
15
“Minh Thâm, anh có rất hận em không?”
“Không hẳn.” Kỷ Minh Thâm quay đầu thấy tôi, lập tức nở nụ cười, rồi quay sang nói với Lâm Diểu:
“Cô Lâm vợ sắp cưới tôi tới rồi, chúng tôi xin phép đi trước.”
Anh xách găng đấm bốc bước về phía tôi. Lâm Diểu xuyên qua bóng lưng anh nhìn tôi, bất ngờ cất cao giọng hỏi:
“Kỷ Minh Thâm, mấy năm chúng ta ở bên nhau rốt cuộc là gì?”
Kỷ Minh Thâm nhận chai nước tôi đưa, đáp:
“Là thời gian.”
Tôi không nhịn được bật cười, còn lè lưỡi trêu.
Anh khoác vai tôi, cùng tôi quay người đi:
“Triển Phi nói lát nữa mời chúng ta ăn tối. Em có thích món Quảng Đông không?”
“Được chứ.” Tôi đáp, “Xin lỗi nha, em đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.”
“Nghe lén gì chứ, em là đường đường chính chính nghe mà.” Anh nghiêng đầu cười với tôi, lúm đồng tiền thoáng hiện, “Triển Phi lúc nãy còn lo em quay lại thấy Lâm Diểu sẽ hiểu lầm, giờ coi như giải quyết xong rồi.”
Không hiểu sao, khoảnh khắc đó tôi lại thấy anh giống như một con mèo lớn đang ngạo nghễ vểnh đuôi.
Bữa tối hôm đó rất vui vẻ. Lúc chia tay, Triển Phi còn xin WeChat của tôi và kéo tôi vào nhóm chat nhỏ của họ.
Nhìn danh sách thành viên, tôi hơi bất ngờ:
“Lạc Băng Hà cũng là bạn từ nhỏ của anh à?”
Em trai của Lạc Băng Hà chính là mối tình đầu của tôi. Năm xưa còn trẻ bồng bột, chia tay ầm ĩ lắm.
Tôi hơi chột dạ.
Kỷ Minh Thâm “ừ” một tiếng, rồi như chợt nhận ra:
“Em trai cậu ấy học cấp ba ở nước ngoài, anh với cậu ta không có nhiều qua lại đâu.”
Tôi nhìn sắc mặt anh:
“Anh thấy khó chịu à?”
“Nói thật thì cũng hơi hơi.” Anh nắm tay tôi, “Nhưng họ là quá khứ, còn anh là tương lai. Anh sẽ cố gắng hết sức để em không bao giờ hối hận.”
16
Tiệc đính hôn được chọn tổ chức ở khách sạn ven biển. Một ngày trước lễ, hai bên gia đình cùng nhau ăn tối.
Hai nhà vốn đã hợp tác làm ăn từ lâu, quan hệ rất tốt. Ăn xong, mẹ Kỷ Minh Thâm trực tiếp tháo chiếc vòng ngọc đã đeo nhiều năm để vào tay tôi.
Thứ này thật sự quá quý giá, không chỉ ở giá trị mà còn ở tấm lòng.
Bà chỉ dịu dàng chạm vào mặt tôi, mỉm cười nói:
“Hai đứa phải thật hạnh phúc.”
Tiễn gia đình hai bên xong, chúng tôi ở lại khách sạn luôn. Tắm xong, cả hai mặc đồ ngủ chơi Super Mario.
Chơi được một lúc, tôi gối đầu lên đùi anh. Cơ bắp chân anh hơi căng, sau đó thả lỏng.
Tôi nghiêng đầu nhìn bụng anh rồi bật cười.
Anh bất lực:
“Tuần Tuần, em càng ngày càng quá đáng.”
“Tuần Tuần” là biệt danh của tôi, vì hồi bé mập tròn như viên bánh. Lúc ăn tối, người nhà tôi vẫn gọi vậy.
Tôi xấu hổ, giận dữ bóp cơ bụng anh.
Kỷ Minh Thâm ngả người ra sau, ngã luôn xuống thảm, tôi chống tay lên người anh:
“Không thích à?”
“Nói không thích thì giả tạo quá.” Anh ôm lấy tôi, “Chỉ là thấy tiến triển hơi nhanh thôi.”
Tôi chọc vào ngực anh:
“Vậy tại sao lúc đầu lại đồng ý chuyện liên hôn?”
Anh nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt:
“Nói ra em có thể không vui, nhưng anh vẫn muốn thành thật. Lúc đầu thật sự chỉ thấy phù hợp thôi.”
“Chuyện tình trước của anh quá mệt mỏi, cảm giác cả thế giới đều phản đối, lại vì không đủ chín chắn mà khiến ba mẹ buồn. Anh chỉ muốn có một mối quan hệ được cả hai bên gia đình ủng hộ, thuận lợi và bình yên.”
“Khi bố mẹ hai bên vừa nhắc đến chuyện liên hôn, thực ra anh đã từng gặp em một lần ở trang trại ngựa của mình.” Anh nói, “Khi đó em vừa về nước, lại chọn ngay con ngựa dữ nhất. Anh đứng trên ban công tầng hai, nhìn em thuần phục nó từ đầu đến cuối.”
“Văn Đông em rất cuốn hút.” Anh cúi mắt, khẽ hôn lên ngón tay tôi, “Em khỏe khoắn, tràn đầy sức sống. Ở bên em, mỗi ngày đều đáng để sống nghiêm túc.”
Mặt tôi bắt đầu nóng lên từng chút một. Anh hôn lên trán tôi:
“Tuần Tuần, đây là quyết định đúng đắn nhất đời anh.”