Chương 11 - NHƯỢC NGƯ KÝ
Liên quan đến ta, nghe cứ như Nhị gia không phải vì đọc sách thánh hiền mà là vì ham mê sắc đẹp mới học vậy.Hắn sững người, rồi bật cười lớn, khẽ chạm vào mũi ta: Thì có sao đâu? Trên đời này, ngoài nàng ra, còn ai có bản lĩnh đó?Ta nghe ra đó là lời tán tỉnh, có chút ngại ngùng, nhưng sau khi xấu hổ, lại thấy lo lắng: Ta chỉ biết ngài có chút tài học, không ngờ ngài xuất sắc như vậy. Nghe nói chữ viết của ngài giờ đây rất quý giá. So với ngài, ta thật không xứng, đến cả tên mình ta cũng không viết được.Hắn kéo ta đến trước bàn, cầm lấy một cây bút, chấm mực rồi đưa cho ta, sau đó nắm tay ta, từng nét một viết chữ Ngư , rồi viết thêm chữ Nhược phía trước.Nhược, Ngư.Nhược Ngư. Ta lặp lại.Hắn vòng tay ôm ta từ phía sau, áp má vào cổ ta: A Ngư, ta hỏi lại lần nữa, nàng có thích ta không?Thấy ta im lặng, hắn ôm chặt lấy, lắc nhẹ như làm nũng: A Ngư, nàng trả lời ta đi.Hắn gọi khiến ta ngứa ngáy trong lòng, chân cũng mềm nhũn, không thể chống cự, bèn đáp: Thích.Hắn kéo ta quay lại đối diện hắn, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng: Nàng nói gì, nói lại lần nữa?Hắn cúi người, mặt đỏ bừng như hoa phù dung, hơi thở cũng toát ra vẻ quyến rũ. Ta hơi ngả người, ngăn hắn lại: Uống canh cá không?Đôi mắt hắn sáng lên: Uống.Ta đứng dậy định đi về phía bếp, hắn kéo tay ta, muốn cùng đi.Nồi canh trên bếp đã sôi trắng xóa, ta vừa định bưng lên thì hắn vòng ra phía sau: Để ta.Nóng đấy.Lời vừa dứt, Dung Nhược đã chạm tay vào nồi, bị nóng làm hắn nhăn nhó.Tai.Hắn xoay người, chậm rãi bóp hai dái tai ta, phát ra tiếng a nhẹ nhàng.Mặt ta đỏ bừng: Ta nói là tai của ngài, chứ không phải của ta.Sao không nói sớm.Nhưng ta chưa kịp nói gì thêm, hắn đã cúi đầu hôn ta, ép ta vào sát bếp.Ta cắn chặt môi, phòng thủ nghiêm ngặt.Hắn lại biết chỗ yếu của ta, nhẹ nhàng bóp eo ta, ta giật mình kêu lên, lưỡi hắn liền thừa cơ tiến vào.Ta bị hắn làm cho nghẹt thở, đành nắm chặt tay đấm hắn. Cuối cùng, hắn thả ta ra, giọng ngọt ngào như đường tan chảy: Dư Ngư, ta là Dung Nhược, người bao thiếu nữ ở Cẩm Thành mong mỏi, nàng không muốn sao?Không...Chữ muốn còn chưa kịp thốt ra, hắn đã nhanh tay cởi áo ngoài, đặt lên bếp, bế ta ngồi lên đó.Một tay giữ chặt gáy ta, tay còn lại cố tình chạm vào chân ta. Ánh mắt hắn rực lửa: Dư Ngư, ta rất muốn.9Ta xấu hổ vặn vẹo người, đôi chân mềm nhũn dán vào eo hắn để tìm điểm tựa: Ngài chắc chắn... muốn ở đây?Ánh mắt đầy ham muốn của Dung Nhược dần trở nên trong sáng hơn, nhưng sắc hồng trên khóe mắt vẫn còn hiện rõ. Hắn nắm chặt tay ta, ngón tay ta khẽ lướt qua viên ngọc đính trên đai lưng hắn.A Ngư, tất nhiên phải đợi đến khi chúng ta thành thân.Vậy...Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay ta: Giúp ta.10Ta thề rằng những gì Dung Nhược dạy ta còn mệt mỏi hơn cả một ngày bán cá ở chợ.Ta ngủ đến giữa trưa mà không thấy Dung Nhược, Xuân Cảnh bưng lên một bát cháo tôm nóng, nói là Dung Nhược đã dặn.Ta hỏi hắn đi đâu, Xuân Cảnh cười tươi: Trương đại nhân ở văn quán rất thích bài văn của Nhị gia nhà ta, mời Nhị gia đến nhà nói chuyện. Nhị gia lấy cớ ở nhà đọc sách mà từ chối mấy lần, cuối cùng không từ chối được, nên sáng sớm đã qua đó.Ta nghi ngờ nhìn Xuân Cảnh, cảm thấy ánh mắt nàng ta có gì đó kỳ lạ: Đừng nhìn ta vậy, ta sợ.Nàng ta bí ẩn lấy từ tay áo ra một vật, ta nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc ngón tay cái bằng đồng: Dư nương tử, người chính là thế này, người đã khiến Nhị gia nhà ta quay đầu hoàn lương, đúng là thần tiên giáng thế.Nửa bát cháo tôm suýt nữa thì ta phun ra, chỉ vì lời nói của Xuân Cảnh khiến ta nhớ đến khuôn mặt ngời sáng của Dung Nhược đêm qua dưới tấm màn.Quả thật giống như ta đã cứu độ hắn vậy.Sau đó, Dung Nhược thường xuyên đến văn quán, nghe nói có quan viên từ kinh thành đến cũng rất khen ngợi bài văn của hắn.Khi bệnh của Dung Du khỏi, nàng đã đến Tử Trúc Viện. Đây là lần đầu tiên ta chính thức gặp nàng. Nàng nhỏ nhắn, dịu dàng, làn da trắng mịn nhưng có chút yếu ớt như mang bệnh lâu ngày. Dung mạo nàng tinh xảo như ngọc bích được mài dũa, nhìn kỹ, trong đường nét còn có nét tương đồng với Dung Nhược.Dung Nhược từng dặn ta không đến Thúy Ngọc Viên, chắc vì sợ Dung phu nhân biết sẽ tìm cớ làm khó Dung Du. Dù nàng bị bệnh, ta cũng không dám đến thăm.Nay nàng tự đến, ta lại thấy lo lắng, rót trà mời nàng, ánh mắt nàng cứ dõi theo ta.Dư Ngư, cô thật có bản lĩnh, có thể khuyên nhủ Dung Nhược quay đầu lại.