Chương 10 - NHƯỢC NGƯ KÝ

Mặt ta đỏ bừng, quay lưng lại:  Lại nói đùa rồi, ta không để ý ngài nữa.Sao có thể được? Nàng đã nhìn thấy hết rồi, ta chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong lại khổ sở. Nếu nàng không để ý ta, ta biết làm sao?Đôi mắt của Dung Nhị như vực sâu thăm thẳm, có sức hấp dẫn trí mạng với ta. Lòng ta bối rối, miệng buột ra:  Dung Nhược, ta không làm thiếp. 

 

Nhà họ Dung là một gia đình quyền quý, ta nói như vậy có phần không biết điều.Cũng chẳng trách Dung Nhược bật cười. Khi hắn cười, khóe môi luôn nhếch lên một bên, trông vừa ngông nghênh lại vừa quyến rũ.Ta giận bản thân vì tham lam dung mạo của hắn, không phân biệt được tình cảnh.Còn yêu cầu nào nữa không?Còn...  Ta nhìn thẳng vào mắt hắn,  Ta không muốn làm kẻ thay thế cho ai cả.Dung Nhược cau mày, đôi mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình thản trở lại. Ta tưởng mình chạm vào nỗi đau của hắn, sẽ khiến hắn không vui, nhưng hắn chỉ cười bất đắc dĩ:  Dư Ngư, ta dù có hoang đường, nhưng trong tình cảm tuyệt đối không phải là kẻ vô sỉ. Ta sẽ không vương vấn quá khứ mà dính líu đến nàng.8Hóa ra hắn cũng biết mình hoang đường.Nàng có tin không, ta chưa từng để một nữ nhân nào bước lên giường của ta.Ta bán tín bán nghi:  Ngài có biết danh tiếng của ngài bên ngoài tệ hại thế nào không?Những chuyện hoang đường đó đều là làm cho mẹ ta xem.Điều này ta lại tin.Ta từng giúp Dung Nhị dọn dẹp thư phòng, trong giỏ trúc có vô số tờ giấy bị vò nát, ta đã mở ra xem.Dù ta chỉ biết vài chữ và không hiểu hết nội dung, nhưng nét bút của hắn cứng cáp, mạnh mẽ, lực đạo thấm qua giấy. Nếu không có căn bản, không thể viết ra như vậy.Nhiều lần ta đã lắc đầu, thở dài vì nhà họ Dung bị mê muội bởi tài phú, trên đời lại có người mẹ không muốn con mình học hành.Ta nhìn Dung Nhược:  Vậy Nhị gia có thể hứa từ nay không đến chốn phong hoa tuyết nguyệt nữa, ở nhà chăm chỉ học hành không? Ta dù là kẻ bán cá, nhưng ta thích người đọc sách. Dư lão đại mắng ta đời đời bán cá, ta ghi nhớ điều đó, làm sao ta có thể để con mình sau này cũng phải bán cá chứ? Ta muốn con ta học sách thánh hiền, vạn nghề đều thấp, chỉ có học vấn là cao.Ta nói một cách nghiêm túc và chân thành, cho đến khi nhận ra Dung Nhị nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, khóe môi nở nụ cười mờ ám, ta mới nhận ra mình đã nói quá xa.09Từ đó, Dung Nhược thực sự bắt đầu chăm chỉ học hành.Sáng sớm, ta thường nghe thấy tiếng hắn đọc sách bên cửa sổ, đêm xuống thư phòng luôn sáng đèn đến tận khuya.Sáng hôm sau ta vào xem, giỏ trúc trống trơn, trên bàn là những bài viết chữ nhỏ, thẳng hàng ngay ngắn.Ta giống như một người mẹ mong con thành tài, lòng tràn đầy hy vọng, cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.Ta thu dọn những bài viết mới của Dung Nhược cất vào hộp, vừa định đậy nắp thì một bàn tay từ phía sau ngăn lại, giọng nói ấm áp vang lên từ trên đầu:  Ta còn thắc mắc những tờ giấy trước đây đi đâu, hóa ra nàng đã cất giữ chúng.Bàn tay của Dung Nhược từ bên tai ta vươn tới, lật qua những tờ giấy ta đã cẩn thận là phẳng bằng ấm nước. Ta gạt hắn ra, đậy nắp hộp lại, rồi vòng qua người hắn.Hắn không chịu buông, vòng tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng:  Nàng còn không chịu thừa nhận thích ta, vậy mà ngay cả chữ ta viết cũng cất đi.Ta liếc nhìn hắn:  Đồ vô lại, chỉ cất vài tờ giấy thôi mà ngài đã gán cho ta tội lớn như thế?Không đâu, Nhị gia nhà họ Dung là người trọng danh dự, đã cất bút tích của ta, thì phải chịu trách nhiệm với ta.Chữ của ngài bán được bao nhiêu chứ? Chịu trách nhiệm gì đây? 

 

Sau này ta mới biết những bài viết của Dung Nhược đã được lan truyền khắp các văn quán lớn ở Cẩm Thành. Người ta ban đầu nghĩ hắn chỉ là kẻ ngông cuồng, nên tò mò xem thử. Nhưng càng truyền đi, những bài viết ấy được nhiều học giả trong thành đánh giá cao.Nhờ vậy mà Dung Nhược nổi danh với tài học, tiếng tăm lan rộng khắp thành.Xuân Cảnh đưa ta ra ngoài một chuyến, khi trở về, mặt ta đỏ bừng vì ngượng, giận dỗi đi tìm hắn trong thư phòng. Hắn đặt bút xuống hỏi nguyên do, ta đáp:  Vừa bước ra ngoài, đã có người gọi ta là  tiểu nương tử đã làm cho Dung Nhị gia giác ngộ . Cớ gì lại châm chọc người khác như thế?Hắn cười nhếch miệng:  Vậy nàng đáp thế nào?

 

Ta nói, Nhị gia nhà ta vốn đã là người đọc nhiều sách thánh hiền, trước đây chỉ ham chơi thôi, nay ngộ ra là tự ngộ, không liên quan gì đến ta.Dung Nhược nghe xong, sắc mặt trầm xuống: Tại sao không chịu thừa nhận rằng ta cải tà quy chính là nhờ công lao của nàng?