Chương 5 - Những Ký Ức Chưa Từng Quên

13

Tôi không rõ tình cảm giữa Tô Kỳ An và Lâm Miễu bắt đầu từ lúc nào.

Nhưng tôi biết, những mối quan hệ tình cảm trong giới thường bắt nguồn từ vài điểm giống nhau.

Vì đóng phim mà nảy sinh tình cảm, vì ở cạnh nhau quá lâu mà rung động, vì cùng đam mê nghệ thuật nên dễ thấu hiểu và đồng điệu, vì tranh luận về kịch bản mà từ đối đầu hóa thành thu hút…

Sau khi vở kịch đầu tiên cải biên đại thắng, chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, tôi lại nhận được kịch bản thứ hai.

Lại là mấy tháng quay cuồng, ngày đêm đảo lộn vì công việc. Đến khi hoàn tất kịch bản, cơ thể vì quá mệt mỏi mà sụp đổ, tôi được đồng nghiệp đưa thẳng vào bệnh viện.

Không muốn Tô Kỳ An lo lắng, tôi nói dối rằng mình vẫn đang đi công tác.

Nhưng anh vẫn biết.

Tôi mơ màng tỉnh dậy trên giường bệnh, tay lạnh ngắt vì truyền dịch đang được anh nhẹ nhàng ủ trong lòng bàn tay.

Tôi nghiêng đầu, nhìn Tô Kỳ An đang gục ngủ bên cạnh giường bệnh. Khóe miệng tôi khẽ cong lên thành nụ cười yếu ớt.

Tính ra, đã tròn hai tháng rồi chúng tôi không gặp nhau.

Ánh mắt tôi lướt xuống ngón tay anh, chợt sững lại.

Tô Kỳ An không đeo nhẫn.

Chiếc nhẫn bạc anh tự tay làm ra, mỗi lần lên sân khấu anh đều tháo ra cất cẩn thận, rồi ngay khi xong vai là lại đeo vào.

Tôi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh, anh lập tức giật mình tỉnh dậy.

Thấy tôi tỉnh, anh thở phào một hơi rõ nhẹ nhõm.

Ở lại bệnh viện ba ngày, đến lúc về nhà, Tô Kỳ An bỗng quay sang hỏi tôi bằng giọng ngập ngừng như đang thương lượng:

“Triều Triều, hay là… mình nghỉ một thời gian đi du lịch nhé?”

“Ừm?”

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Trước đây đúng là chúng tôi từng bàn với nhau rằng sau này sẽ dành thời gian nghỉ ngơi, cùng đi du lịch thư giãn một chuyến.

Nhưng từ khi vào đoàn kịch, tôi liên tục nhận kịch bản, anh thì vở này chưa xong đã đến vở khác, chẳng lúc nào có thời gian trống.

Về sau bận đến mức cả tháng chẳng gặp được nhau vài lần, chuyện đi nghỉ cũng bị gác lại từ đó.

Tôi không hiểu vì sao Tô Kỳ An lại nhắc lại chuyện này vào đúng thời điểm này — rõ ràng anh đang có kha khá vở diễn dở dang trong tay. Nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu.

“Được.”

Trong lúc ăn, Tô Kỳ An lại bất chợt hỏi:

“Triều Triều, em còn nhớ vai diễn từng khiến anh đau đầu không?”

Từng có một nhân vật khiến anh khổ sở suốt một thời gian dài vì không biết phải thể hiện ra sao.

Tôi từng đến xem anh biểu diễn vai đó, nhưng không nhận ra có điểm gì sai.

Tôi khuyên anh đừng nghĩ quá nhiều, rõ ràng đã diễn rất tốt rồi.

Tô Kỳ An chỉ lắc đầu, cười bất lực: “Anh chưa làm đủ tốt.”

“Triều Triều, em thấy vai đó nếu để Lâm Miễu diễn thì sao?”

Tôi sững lại, lời nói nghẹn nơi cổ họng.

Đôi mắt anh bỗng sáng rực lên.

“Có thể trước kia là anh thành kiến với cô ấy quá thôi. Hôm nọ lúc tập luyện, anh vô tình thấy cô ấy thử diễn vai này — em có biết không, cách cô ấy hiểu và xử lý nhân vật thậm chí còn sâu hơn anh. Những đoạn anh từng thấy gượng gạo, cô ấy làm ra lại trơn tru vô cùng. Em từng nói chưa gặp ai nhập vai mạnh như anh — thì giờ gặp rồi đấy, cô ấy…”

Tôi lặng lẽ nhìn anh đang hào hứng kể, ánh mắt rạng rỡ, khóe mày hơi cong lên — ngón tay tôi khẽ run.

Trong hai tháng tôi mải miết bận rộn không có mặt, sự cảnh giác trong mắt Tô Kỳ An dành cho Lâm Miễu đã bị thay thế bằng sự ngưỡng mộ từ lúc nào chẳng hay.

Tôi cúi mắt, không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi lại:

“Tô Kỳ An, nhẫn của anh đâu rồi?”

Anh sững người một chút, rồi như nhẹ nhõm thở ra, đưa tay kéo sợi dây chuyền quanh cổ.

Chiếc nhẫn bạc treo lủng lẳng trên đó, vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể anh.

“Hậu trường đông người lắm, lỡ bị ai va phải làm mất thì tiếc lắm. Anh treo thế này, nhét trong áo lúc lên sân khấu cũng không ai thấy, vừa tiện lại an toàn.”

Lời giải thích của Tô Kỳ An vang lên bên tai tôi như xa như gần.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn kia đung đưa trong không khí.

14

Tôi và Tô Kỳ An xin nghỉ nửa tháng. Trước hôm đi, đúng lúc đoàn kịch đang diễn vở Mặt trời mọc.

Đây là vở tôi xem nhiều nhất, cũng là vở tôi yêu thích nhất.

Trên sân khấu là Lâm Miễu trong vai Trần Bạch Lộ.

Nửa năm trôi qua nhanh như chớp mắt — đây là vở diễn chia tay của cô ấy trong đoàn.

Diễn Trần Bạch Lộ không dễ. Đó là một vai diễn mâu thuẫn, phức tạp, nhưng dưới bàn tay của cô, nhân vật hiện lên sống động và chân thực đến lạ.

Dù không muốn, tôi vẫn phải thừa nhận: Lâm Miễu trên sân khấu thật sự có sức hút.

“Triều Triều, sao em đứng ngẩn ra đấy không đi?”

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Kỳ An, khẽ lắc đầu, mỉm cười:

“Không sao, mình đi thôi!”

Đi ngang qua nhà hát, Tô Kỳ An khựng lại một giây, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, bước tới nắm lấy tay tôi.

Có lẽ lúc đó, trong lòng anh đúng là đã nảy sinh thứ cảm xúc nào đó với Lâm Miễu — vượt khỏi sự ngưỡng mộ đơn thuần.

Nhưng anh vốn là người biết điểm dừng, có trách nhiệm.

Anh hiểu lúc nào cần kéo mình lại đúng lúc.

Chúng tôi đều là người trưởng thành, tự biết mà không cần nói ra.

Tôi không hỏi tại sao anh lại chọn nghỉ đúng thời điểm này, cũng không hỏi tại sao khi nhìn thấy Lâm Miễu, ánh mắt anh có phần thất thần.

Tối hôm ấy, chiếc nhẫn lại được anh đeo trở lại lên tay.

15

Dù ngoài miệng luôn nói không quan trọng, nhưng tôi biết — sân khấu lớn, màn ảnh rộng mới là giấc mơ thật sự của Tô Kỳ An.

Đó là thứ cảm giác mà dù có diễn bao nhiêu vở kịch đi nữa… cũng không thể thay thế được.

Vậy nên, khi Lâm Miễu gửi lời mời anh đóng phim mới, Tô Kỳ An đã không từ chối.

Bối cảnh phần một được chọn quay tại Hoành Điếm.

Trở lại nơi cũ, nhưng tâm thế đã hoàn toàn khác.

Có lẽ để tôi yên tâm, mỗi lần đến đoàn phim, Tô Kỳ An đều nhất quyết kéo tôi đi cùng.

Đây là lần hợp tác thứ ba giữa anh và Lâm Miễu.

Khi đó, thể loại phim về ung thư đang là xu hướng nổi bật, và Bình Minh Lặng Dần chính là bộ phim bắt kịp làn sóng ấy.

Nam nữ chính trong phim đều là bệnh nhân ung thư, họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau trên hành trình cuối đời, rồi cuối cùng vẫn phải chia ly trong đau đớn.

Lúc tôi đến phim trường, Tô Kỳ An và Lâm Miễu đang diễn cảnh cuối cùng.

Đó là phân đoạn chia tay: hai con người ở đoạn cuối cuộc đời, đối diện với lần gặp gỡ cuối cùng trong đời mình.

Ánh mắt họ nhìn nhau đầy yêu thương và nỗi buồn đến nghẹn ngào, tay siết chặt lấy tay như thể không thứ gì có thể tách rời.

Cho đến khi họ đột nhiên nhìn thấy tôi — người đã đứng nơi cửa ra vào không biết bao lâu — liền vội vã buông tay nhau ra.

Tô Kỳ An lập tức bật dậy.

“Triều Triều…”

Tôi nhìn rõ sự bối rối, hoảng loạn trong ánh mắt và động tác của anh lúc đó.

Chỉ là diễn thôi mà, sao lại phải căng thẳng đến vậy?

Chỉ là diễn thôi, sao khi nhìn thấy tôi lại có vẻ như vừa làm điều gì sai trái?

Dù đã bao năm trôi qua tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đó — toàn thân không ngừng run rẩy.

Tôi siết chặt đôi tay đang run lẩy bẩy, từng chữ như những mảnh sắt rỉ sét, gỉ kêu ken két trong cổ họng tôi mới bật ra nổi:

“Tô Kỳ An, về thôi.”

Trên đường về khách sạn, tôi im lặng nhìn ra cửa sổ, ngắm phố phường vụt qua ngoài kia.

Khi xe lướt ngang qua khu tập thể cũ nơi chúng tôi từng thuê trọ năm nào, tôi không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở.

Tô Kỳ An dừng xe, ôm chặt lấy tôi.

Tôi điên cuồng đấm vào ngực anh:

“Tô Kỳ An! Anh rốt cuộc… rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy! Sao anh có thể đối xử với em như thế hả!”

Không ai nói rõ mọi chuyện, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rất rõ.

Cánh tay anh ôm tôi cũng run lên không kiểm soát được.

Anh lau nước mắt cho tôi, ánh mắt ngập đầy đau đớn.

Anh nói:

“Xin lỗi… xin lỗi em, Triều Triều.

“Đợi phim quay xong, mình kết hôn nhé? Kết hôn được không? Em thích Maldives đúng không? Mình đi đó hưởng tuần trăng mật nhé, em muốn đi đâu cũng được, đi bao lâu cũng được.”

Tôi giả vờ như không thấy ánh mắt đầy giằng xé trong anh.

Giả vờ như không nhận ra sự do dự trong khoảnh khắc anh ôm tôi.

Tôi tự nhủ:

Rồi mọi chuyện sẽ ổn, Hứa Triều Triều.

Chẳng qua là anh ấy nhập vai quá sâu thôi.

Chờ đến khi quay xong bộ phim này… mọi thứ sẽ quay lại như trước.