Chương 9 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Chỉ còn đúng một tuần nữa là Tết, nhìn những cô công nhân kéo vali, đeo ba lô, mặt mày hớn hở đứng chờ xe mà lòng tôi cũng nôn nao đến lạ, dẫu biết trước mình sẽ ăn Tết ở Sài Gòn nhưng chẳng kiềm nén được cái cảm xúc rạo rực lúc này.
Dọc các tuyến đường phủ rợp sắc cam của những cây quất chín mọng lúc lỉu, sắc vàng của hoa mai, hoa cúc và rất nhiều những loài hoa muôn màu khác.
Nhìn những người bán hoa Tết, tôi thấy bản thân cũng còn sướng hơn họ rất nhiều, họ sẽ ăn uống, sinh hoạt và ngủ luôn trên vỉa hè mãi cho đến tận đêm ba mươi.
Những ngày cuối năm, bún bán rất chạy. Mặc dù chúng tôi cũng chuẩn bị thêm đồ hơn mọi ngày gấp đôi nhưng mới hơn chín giờ thì tất cả đã hết veo. Cậu đếm tiền vui vẻ ra mặt, quay sang nhìn dì Hoa, cười rạng rỡ.
- Lát nữa dọn dẹp xong, dì mày dắt hai đứa nó vô chợ mua quần áo đi.
Dì Hoa khẽ gật đầu, đôi thay thoăn thoắt rửa tô và chuyển sang cho tôi tráng lại nước sạch. Dì Hoa là em kế mẹ tôi, dì làm công nhân xưởng thêu tư nhân. Năm nay hết hàng sớm nên dì dẫn con sang ở nhà cậu chơi và ra chợ phụ chúng tôi luôn.
Dì ấy cũng có đôi mắt buồn như chị Vân vậy, người chồng sa chân vào thói đỏ đen mãi không bỏ được nên dì quyết định ly dị khi thằng con trai mới tròn ba tuổi và ở vậy nuôi nó đến giờ.
Những ngày có dì đi bán chung, dù khách có đông thế nào thì cậu tôi cũng không la mắng tưng bừng như trước nữa. Tôi thầm ước sao ngày nào cũng có dì thì tốt biết mấy.
Cả tuần nay thằng Hòa đã được trường cho nghỉ học nhưng cái xe máy cũ lại nặng thêm vì chở theo dì.
Kéo xe bún đi gởi xong, chị Vân cũng vừa từ trong chợ trở ra, tay xách lỉnh kỉnh những rau và củ. Dì Hoa đón lấy bịch thịt xay từ ông bán thịt heo, bỏ vào giỏ rồi sắp xếp các thứ, đặt lên xe máy cho cậu. Sau đó, dì dắt hai chúng tôi vào chợ, cậu thì chạy qua bên quán bà Hiếu uống nước mía chờ và dò vé số.
Ngày nào cậu cũng mua vé số nhưng chẳng có bao giờ thấy trúng cả. Một người đàn ông đã gần năm mươi tuổi như cậu mà còn mong đổi đời từ những tấm vé ấy thì huống hồ là tôi, một con bé đang thời mơ mộng, luôn khao khát cuộc đời được sang trang mới.
Hầu hết các sạp quần áo những ngày này đều đông nghẹt, mấy bà, mấy chị xúng xính lựa và ướm thử loạn cả lên.
Thế nhưng, dì Hoa không đưa chúng tôi vào những gian hàng đó mà dì dẫn chúng tôi đến tận cuối chợ, nơi mà quần áo họ đổ đống trên tấm bạc, cái nào cũng đồng giá hai mươi ngàn.
Dì nói đây là kinh nghiệm sau những lần mua sắm của dì, ra đây, chịu khó lựa một chút sẽ có đồ đẹp mà còn rẻ nữa.
Ban nãy, tôi thấy cậu đưa cho dì tổng cộng một trăm ngàn không có lẻ, nếu chui vào mấy cái shop, cái sạp đó thì chẳng biết có mua nổi bộ đồ cho một đứa hay không nữa chứ đừng nói là hai đứa.
Sau một hồi bới như gà bới thì dì cũng lựa được cho tôi và chị Vân mỗi đứa hai cái áo thun bo lai và một cái quần jean ống loe phủ tới mắt cá chân.
- Mặc vô thử coi vừa không để còn đổi, ở đây họ bán chạy chợ, mai ra là họ đi mất rồi. – Dì dúi cái quần vào tay chúng tôi, giục.
Thật là từ thuở biết xấu hổ, tôi chưa từng đứng ngoài đường để mặc quần. Nhìn tới nhìn lui thấy các cô, các bà đều đang mặc thử, tôi đánh liều, mặt dày xỏ chân vào ống, kéo lên.
- Hơi chật á dì ơi. – Tôi nhìn dì, mặt ỉu xìu.
- Vậy là vừa rồi, tại mang cả cái quần tây lấy đâu không chật. – Dì quay tôi lại, ngắm nghía.
Bên cạnh tôi, chị Vân cũng vừa mặc xong. Dì nhìn chị, gật gù khen đẹp rồi kêu bà bán hàng gói lại tính tiền. Sau một hồi ỉ ôi, kỳ kèo, bà ấy tính chúng tôi chẵn một trăm ngàn cho hai cái quần và bốn cái áo.
Nhận tiền rồi, bà ấy cứ ca cẩm bán lỗ vốn này nọ. Dì nói bà ấy xạo thôi, bán lỗ sao mà bán.
Về tới nhà, tôi và chị Vân tranh thủ ăn rồi tắm gội, giặt quần áo phơi lên, sau đó nhặt rau, bào củ cải, khoai môn. Có dì Hoa làm phụ, mọi việc xong thật nhanh.
Tôi đang lót mớ lá chuối tươi mới xin trong chợ vào xấp bánh tráng mỏng thì có tiếng loa thông báo ngoài đầu hẻm vang lên. Mấy phút sau, tờ rơi theo tay thằng Hòa vào tận trong nhà.
- Tối nay có ca nhạc chỗ bãi đất trống ngã tư An Sương đó. – Dì cầm tờ rơi đọc rồi đưa sang cho chị Vân.
- Toàn ca sĩ nổi tiếng luôn á dì. - Chị Vân cười, đôi mắt buồn chợt lóe sáng long lanh.
- Giá vé bao nhiêu vậy? - Cậu đi tới cạnh chúng tôi, cúi đầu nhìn tờ giấy in đầy hình ca sĩ, hỏi.
- Dạ, mười lăm ngàn một vé á cậu. – Tôi nhanh nhảu đáp.
- Chiều ba đứa dắt nhau đi đi.
Nói rồi, cậu rút ra tờ năm mươi ngàn đưa cho chị Vân. Không những chị Vân mà tôi và thằng Hòa đều sáng mắt lên.