Chương 50 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Khốn khổ cho tôi, đang làm thì các phòng ban khác cũng như phòng kế toán cứ tới pho to vài tờ rồi lại vài tờ, thành thử tôi phải ngưng liên tục cho các anh chị ấy thao tác.

Mãi đến tận giờ cơm trưa mà vẫn chẳng đâu ra đâu, thiếu điều, tôi muốn bật khóc khi mà chú kế toán trưởng cứ nhìn tôi lom lom.

- Xong chưa? Để mọi người còn khóa cửa đi ăn cơm chứ ai mà đợi cháu được?

- Dạ.

Tôi thiểu não gom gọn lại hồ sơ cho vào ba lô, cám ơn cả phòng và lững thững đi ra. Tôi thấy tủi thân quá, ngơ ngơ ngác ngác xong làm phiền người khác rồi bị họ ghét thế này. Dẫu cố thêm mấy phút thì cũng đâu có xong được bộ hồ sơ dày cui.

La lết tới cổng thì thấy anh Vinh cũng vừa nhảy xuống khỏi chiếc xe ôm, anh bô lô ba la bảo rằng kẹt đường nên hơi trễ và hỏi tôi lấy được những gì rồi.

- Em chỉ mới pho to được gần nửa cuốn, anh Tài không cho mượn ra ngoài.

- Ổng làm khó đó, mượn rồi trả chứ ai lấy luôn đâu. Em có đưa.. cho ổng không?

Anh Vinh vừa nói vừa giơ ngón cái và ngón trỏ lên, chà qua chà lại làm tôi ngu người chẳng hiểu đó là ý gì, với hơn nữa tôi đã gặp anh Tài đâu mà đưa với chả đón.

Thấy tôi giống con ngáo, anh thở dài một tiếng xong nói rõ luôn.

- Tiền cà phê cà pháo đó, em phải đưa phong bì thì người ta mới hỗ trợ mình.

- Tiền? Em làm gì có tiền mà đưa? – Tôi nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.

- Thì thằng Hoàng phải đưa cho em chứ, xong em đưa cho ông Tài.

Lúc này, tôi mới hiểu ra vấn đề. Thảo nào, rõ ràng chiều hôm qua tôi gọi hẹn thì anh Tài bảo tám giờ sáng có mặt ở công ty nhưng cuối cùng lại nói thành đang bận ở cảng, còn vờ như chẳng nhớ số ai, chung quy là vì tôi không đả động gì đến cái phần cà phê ấy.

Này sao giống kiểu tham nhũng hay thấy trên mấy bộ phim vậy kìa. Anh Hoàng cũng thiệt tình, anh biết rõ phải lót đường trước nhưng cứ giả như không biết mà chẳng nói gì với tôi, lẽ nào anh tưởng tôi sẽ dùng mỹ nhân kế để hoàn thành công việc hay sao chứ.

Thế là, có bao nhiêu giấy tờ thu được, tôi đưa hết cho anh Vinh xem và sắp xếp rồi theo anh ra quán cơm cách đó xa lắc để dùng cơm trưa.

- Chiều em vô xin pho to tiếp, kệ, mặt dày lên chút là được. – Tôi nói càn cho đỡ ấm ức.

Hơn một tuần sau đó, mặc dù các hồ sơ đã được anh Vinh và tôi làm lại hoàn chỉnh và đầy đủ theo đúng quy định nhưng phòng kỹ thuật nhà máy cứ bắt sửa tới sửa lui.

Cả hai anh em bị quay như chong chóng. Anh Vinh vốn chỉ hỗ trợ phần nào thôi, còn tất cả đổ lên đầu tôi vì công ty tôi là nhà thầu ký hợp đồng, còn về phần anh chỉ khoán nhân công, chẳng qua anh giúp để mong nhanh sớm thì anh cũng được anh Hoàng thanh toán sớm.

Trong căn phòng trọ được mệnh danh là trụ sở công ty, anh Vinh vừa càm ràm vừa cau có rà soát lại tập hồ sơ mà theo như anh thì chẳng còn chỗ nào để sửa.

Dù rằng công trình là sếp trên đưa nhưng cũng đâu thể bảo chị Ngọc gọi điện nhờ vả rồi lấy trên đè dưới, người kiếm cơm kẻ phải kiếm cháo, sếp lớn cũng muốn mấy lính lác bên dưới hưởng được chút ít bởi lương căn bản vốn có bao nhiêu đâu.

- Em gọi điện nói thằng Hoàng đi, chi tiền họ mới ký, anh làm mấy chỗ kia anh biết quá mà, không thôi là bị bắt bẻ hoài, tới cuối năm cũng chẳng xong đâu. Anh nói thì mắc công nó kêu anh thế này thế nọ. – Anh Vinh nhìn tôi, hiến kế.

Cuối cùng, tôi đánh liều, lấy điện thoại bấm số gọi cho anh Hoàng, kể rõ hết đầu cua tai nheo. Đầu máy bên kia, anh cũng đồng tình và nói rằng để anh ra mặt gọi trực tiếp và thỏa thuận cùng anh Tài.

Tôi nghe trong giọng nói ấy thoáng có chút thất vọng, bản thân cũng hiểu hơi thở dài kèm theo của anh mang ý nghĩa gì.

- Em tin anh đi, Hoàng mà nói xong là ông Tài ký liền à, tại có sai sót gì nữa đâu, xếp lại đây, khỏi sửa nữa. – Mặt anh Vinh lộ vẻ vui mừng.

- Vậy em về đây, khi nào anh ký tá xong hết thì đưa em để em sao ra mấy cuốn.

Anh Vinh cười toét miệng, gật đầu lia lịa. Tôi vội vàng thu dọn máy móc, bước ra đầu hẻm đón xe ôm về lại phòng trọ. Giây phút này, tôi thấy công việc hiện tại thực sự rất mệt mỏi và đau đầu chứ không đơn thuần như bản thân nhầm tưởng.

Ngồi sau chiếc xe máy cà tàng, tôi mơ màng ngắm nhìn thành phố chiều tan tầm. Đột nhiên, lại cảm thấy vui vui, ví như bây giờ tôi còn làm xưởng giày, ắt hẳn là đang cắm đầu cắm cổ ăn vội phần cơm để vào tăng ca chứ có thời gian đâu mà thả hồn bay bổng chốn thiên nhiên.

Thôi thì, làm việc gì cũng là làm, ở đâu cũng sẽ làm việc, và việc nào cũng có nỗi khổ riêng. Vậy nên, phải tự động viên bản thân cố gắng. Bây giờ, tôi chỉ mong hồ sơ nhanh chóng được ký duyệt để tôi có thể trở về Bà Rịa, vào ở cùng gia đình trong căn nhà mới thuê được mấy ngày.

Gió chiều nhẹ mơn man trên dòng người đông đúc, những ánh đèn xe bật sáng, tô điểm thêm nét nhộn nhịp, hối hả và xô bồ chốn thành thị. Sau lớp khẩu trang, tôi khẽ mỉm cười, sẽ có một ngày, tôi viết lại những dòng chữ về chính cuộc đời mình và những mảnh đời lay lắt mà tôi đã vô tình bắt gặp.