Chương 16 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Tôi và chị Vân vội vàng xếp gọn tất cả lại, vừa xếp vừa lấy tay miết vào hai mặt để cảm nhận bề nào láng hơn.

Lúc này, tôi thầm cảm ơn khoảng thời gian được cậu huấn luyện và la hét, nhờ đó mà tay chân chúng tôi nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc mà đã đâu vào đấy cả, chỉ có điều bàn tay như lại mập thêm ra do bị phôi va trúng.

Chiều đến, tôi uể oải rời khỏi xưởng sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng khi vừa nhìn thấy ba đang đứng đợi trước cổng, tôi liền lấy lại bộ dạng khỏe khoắn, mau mắn chạy đến.

Chị Vân cũng tập tễnh bước vội theo sau. Trông thấy ngón chân cái được băng gạc của chị, ba lo lắng lên tiếng hỏi.

- Chân bị sao vậy con?

- Dạ, con đá trúng chân bàn, bị tróc móng. – Chị cười đáp.

Tôi im lặng chẳng nói gì cả. Đoán chừng ba cũng đã tin vì chị Vân từ nhỏ đến giờ đi đứng vẫn hay va vấp, chân chị dài hơn chân tôi nhiều, cứ lều khều, lèo khèo, không tộn bên này cũng va bên kia.

- Đi đứng cẩn thận chút chứ con. Thôi, lên xe đi. Nay mẹ đi nấu đám nhóm họ cho nhà hàng xóm, họ cho đồ ăn mang về nhiều lắm.

Nói rồi, ba nổ máy xe. Tôi và chị Vân nhanh chóng leo lên. Tôi ngoái đầu nhìn chị, chị nháy mắt khẽ cười. Tôi thầm nhủ trong lòng rằng có những câu nói dối không phương hại đến ai nhưng khiến người thân của chúng ta bớt phần lo lắng thì ta nên cố gắng phát huy.

Quãng đường từ xí nghiệp về chẳng quá xa nhưng cũng đủ thời gian cho tôi hồi tưởng lại thuở còn cắp sách.

Năm tôi lên lớp hai, nhà tôi mới chuyển đến xứ núi này, khó khăn thiếu thốn đủ bề, ba mẹ đều đầu tắt mặt tối kiếm tiền, tôi và các chị chủ yếu là cuốc bộ đi học.

Đường từ nhà đến trường đếm hơn năm cây số. Miệng tôi thuộc họ hến nên nào dám quá giang xe ai, cứ cung cúc mà đi, khi nghe tiếng xe vang lên sau lưng thì ngoái cổ nhìn để nếu ai thấy tội thì họ dừng lại và chở giúp, còn không thì thôi.

Các chị đều học buổi sáng, còn tôi học buổi chiều nên có hôm tan trường, tôi đi đến trăng lên mà vẫn chưa tới nhà. Tiếng chó sủa và tiếng kêu kẽo kẹt của mấy bụi tre ven đường khiến tôi sợ phát khóc nhưng khi đặt chân vào nhà thì mắt lại ráo hoảnh như không có chuyện gì.

Ngày nào, ba chở khách về ngang trường đúng giờ tan học thì đó là ngày may mắn của tôi. Dù cho chiếc xe ba đạp đến hơn mười lần vẫn chưa nổ máy và chúng bạn chỉ trỏ cười cợt thì tôi vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng.

Buổi tối, sau bữa cơm, mẹ cẩn thận tháo băng trên ngón chân của chị Vân ra, làm thuốc rồi băng lại. Chị Vân mím môi, quay mặt vô vách tường, cố gắng không phát lên bất kỳ tiếng kêu đau nào.

Tôi thấy ánh mắt mẹ buồn buồn. Có lẽ mẹ đang rất đau lòng, tôi nghĩ vậy vì khi nhìn miếng bông gòn chạm vào ngón chân máu me của chị, tim tôi còn nhói lên thì huống gì là mẹ.

Gom mớ bông gòn và băng gạc dính máu vào bịch xốp, tôi mở cửa rồi đi vòng ra hố rác phía sau nhà vứt xuống. Ở quê, không có người thu gom rác như Sài Gòn, cứ tự gom lại rồi đốt thôi.

Bầu trời đêm nay vẫn rất nhiều sao. Tôi bất giác nhớ chốn đô thành lấp lánh ánh điện kia, nơi mà mơ ước của tôi vẫn chưa có cơ hội ươm mầm.

Tôi thấy bản thân chẳng thể làm tốt chuyện gì ngoài nhóm lửa và rửa chén. Chẳng lẽ tương lai tôi lại trở thành một người rửa chén chuyên nghiệp cho quán ăn, một phút ba mươi giây thì rửa xong chồng chén dĩa.

Đứng tựa tường ngắm sao một hồi lâu, tôi quay trở vào nhà, nhẹ nhàng leo lên giường rồi đến nằm cạnh chị Vui, lắng nghe tiếng thở đều đều của chị.

Tôi không biết trong lòng các chị có ước mơ gì xa xôi như mình không nữa, tôi chưa từng nghe hai chị nói gì về dự định tương lai cả.

Với mỗi công việc diễn ra hàng ngày, hai chị sẽ cố gắng làm và hoàn thành thật tốt. Chị Vui nói rằng chị ngại sự thay đổi, nói chính xác hơn là chị sợ. Chị muốn làm những việc mà chị đã quen tay quen chân, cứ thế, lặp đi lặp lại.

Còn chị Vân thì kiểu tới đâu hay tới đấy, chị nói tất cả sẽ do số phận quyết định nên chẳng cần phải suy nghĩ hay tính toán gì, khẩu hiệu của chị chính là người tính không bằng trời tính.

Nhưng sau tất cả, tôi biết hai chị đang nói dối để che đậy khao khát bên trong mà thôi, ai lại muốn cuộc đời mình mãi trong vòng lẩn quẩn của nghèo và khổ chứ, ai mà không có ước mơ vươn cao và ngoi lên với đời, với người, được ăn ngon, mặc đẹp.

Chỉ là, các chị cũng giống tôi, hành trang là con số không tròn trĩnh, tấm bằng tốt nghiệp lớp chín chẳng đủ chứng minh năng lực gì cho chủ nhân nó cả.