Chương 3 - Những Chiếc Chai Trôi Dạt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tựa lưng vào thân cây, hai tay nắm chặt cành cây trong tay, lia mắt nhìn khắp rừng hết lần này đến lần khác.

Giữa trời đất và sương mù, chỉ còn tiếng thở dồn dập của tôi vang vọng.

Không có tiếng người, cũng không có bóng dáng ai cả.

Tôi cẩn trọng bước lên một bước, căng tai lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.

“Gào——!”

Trong rừng tĩnh mịch, tiếng gầm kinh thiên động địa bất ngờ vang lên.

Hai chân tôi mềm nhũn, lập tức ngoảnh về hướng phát ra âm thanh.

Đó là… cái gì vậy?

Bên cạnh một thân cây cao chừng mười mấy mét, phải ba người ôm mới xuể, xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ.

Sau tán cây rậm rạp, hai đốm sáng to bằng nắm đấm bừng lên.

“GÀO——!”

Bóng đen tiến thêm một bước, tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt nó.

Đó là… một con gấu người cao gần mười mét!

Cái miệng rộng như chậu máu, răng nanh dài cả thước lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Trên đất liền, sao có thể có sinh vật to lớn đến vậy?

Con gấu người rống giận liên hồi, điên cuồng đuổi theo tôi.

Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì, bản năng sinh tồn thúc đẩy tôi quay đầu bỏ chạy.

Ban đầu, tôi còn cố phân biệt hướng, tìm những cây có ký hiệu tôi đã khắc.

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra — mọi thân cây ở đây, đều có khắc chữ “J”, cao thấp khác nhau.

Tôi đành chọn đại một hướng mà chạy, chỉ mong sớm thoát khỏi khu rừng.

Tiếng gió rít bên tai, xen lẫn trong đó… dường như có tiếng người?

“Cẩn Tình, mau qua bên này!”

Tôi khựng lại, ngã nhào xuống đất, lăn lộn vài vòng.

Là ai đang gọi tôi?

“Cẩn Tình, đừng sợ.”

Sau lưng, tiếng gầm của gấu người càng lúc càng gần, còn phía trước, một giọng nói lạ không ngừng gọi tôi.

Tôi run rẩy đứng dậy, hét lên:

“Cô là ai?”

Từ trong góc rừng u ám, một bóng người nhỏ thấp khập khiễng bước ra.

Đó là một bà lão đầy nếp nhăn, tay cầm con dao chặt củi rỉ sét.

Đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, giọng khàn khàn cất lên:

“Cẩn Tình, lại đây với bà ngoại, bà sẽ bảo vệ con.”

Nhìn rõ khuôn mặt ấy, tim tôi như thắt lại, chỉ muốn chạy đến ôm lấy bà.

Nhưng…

Bà ngoại tôi đã mất mười lăm năm rồi.

17

Người chết không thể sống lại — trừ khi thứ sống lại ấy không còn là người.

Tôi bắt đầu hối hận — vì sao mình lại truy theo những cái chai trôi kia, mà đến nơi quái dị này.

Con gấu người càng lúc càng gần, tôi gần như có thể ngửi thấy mùi tanh nồng từ thân nó.

Thôi kệ.

Dù sao bị bà ngoại giả kia lừa cũng còn hơn bị gấu xé xác.

Tôi lao về phía “bà ngoại”, thấy bà dang rộng hai tay, như gà mẹ dang cánh bảo vệ con.

Tiếp đó, bà giơ cao con dao chặt củi, lao về phía con gấu người đang bổ đến.

Một luồng hỗn loạn ùa vào đầu tôi, trời đất quay cuồng, đầu đau như búa bổ.

Bà ngoại… bà ngoại…

Ba tuổi, cha mẹ bỏ rơi tôi.

Người làng nói, cha tôi cưới người đàn bà khác, còn mẹ theo một người đàn ông xa lạ đi biệt.

Bà ngoại là người nuôi tôi đến tám tuổi, cho đến khi chú hai đến đón tôi về nhà.

Không đúng, không đúng…

Bà ngoại chết thế nào nhỉ?

Tại sao tôi không nhớ rõ chút gì về bà ngoại hết?

Ngồi bệt xuống đất, tôi mơ hồ cảm thấy cảnh bà đối đầu với gấu người trước mắt, sao mà quen thuộc đến rợn người.

18

“GÀO——!”

Gấu người vung bàn tay to như cánh cửa xe, mang theo luồng gió sắc bén, vung thẳng xuống đầu bà ngoại.

Những ký ức bị phong kín bỗng trỗi dậy.

Tôi nóng bừng cả đầu, lao lên chắn trước mặt bà.

Năm tám tuổi, tôi vì ham chơi mà lạc vào rừng, gặp phải gấu người.

Bà ngoại tìm vào cứu tôi, rồi chết dưới móng vuốt của con thú.

Cái chết ấy đã trở thành cơn ác mộng suốt thời thơ ấu của tôi.

Không biết bao nhiêu đêm, tôi hét lên tỉnh dậy, gào khóc gọi tên bà.

Dần dần, tất cả ký ức về bà ngoại bị não tôi chôn vùi để bảo vệ chính mình.

“Bà ngoại, lần này để con bảo vệ bà.”

Một con gấu khổng lồ phi lý, một người bà sống lại, những ký hiệu “J” khắp nơi, một hòn đảo quái dị…

Tất cả chẳng còn quan trọng nữa.

Dù “bà ngoại” là gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể lần nữa nhìn bà chết trước mắt.

Tôi dang tay ra như bà từng làm, nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết đến.

Nhưng, chẳng có gì xảy ra.

Tôi mở mắt — gấu người và bà ngoại đều biến mất, không khí cũng không còn mùi tanh ngấy kia.

Chỉ còn lại một con đường nhỏ, dẫn sâu vào rừng.

19

Cuối con đường là một căn nhà nhỏ.

Tường đỏ, mái ngói cũ, hai tầng.

Đó chính là nhà của chú hai tôi — nơi tôi từng sống suốt mười năm.

Sau khi bà mất, tôi chuyển đến đây ở.

Chú hai không quá thương tôi, nhưng ít ra cũng không để tôi lang thang đầu đường xó chợ.

Tôi bước vào sân, mọi thứ bày biện vẫn y hệt trong ký ức.

Chiếc xích đu bằng gỗ thô trong góc, do chính chú làm cho em họ tôi.

Tôi từng muốn ngồi thử, nhưng thím đã nghiêm cấm, không cho tôi lại gần.

Thu lại ánh mắt, tôi tiến về tòa nhà hai tầng phía trước.

Một luồng gió lạnh lướt qua cánh cửa gỗ bong tróc sơn bật mở như bị đẩy bởi một sức mạnh vô hình.

“Cộc, cộc, cộc.”

Một quả bóng da bẩn thỉu bật nảy trên ngưỡng cửa, âm thanh nặng nề và quái dị vang vọng trong nhà.

“Minh Nam, đừng chơi nữa, vào ăn cơm đi.”

Tiếng bước chân nhỏ dần tiến lại gần, tôi thấy một người phụ nữ trung niên bước ra cửa, nói với cái bóng trong góc nhà.

“Con biết rồi, mẹ ơi.”

Từ trong bóng tối, em họ tôi — Giang Minh Nam — bước ra, ngoan ngoãn nắm tay thím.

Tôi chết lặng.

Em tôi chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng đứa trẻ trước mặt chỉ chừng sáu, bảy tuổi.

Như cảm nhận được điều gì, thím đột nhiên quay đầu nhìn thẳng về phía tôi đang đứng ngoài cửa.

“Cẩn Tình, con đi đâu mà lâu thế? Mau vào đi, đồ ăn nguội cả rồi.”

Lời nói của thím ấm áp như xuân nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.

Ánh nhìn xuyên qua lớp kính dày, in trên mặt tôi từng vệt rợn người.

20

Khi hoàn hồn lại, tôi đã ngồi trong phòng ăn.

Trên bàn gỗ cũ bẩn là ba món ăn đơn giản.

Chú hai ngồi ở ghế chủ, không ngẩng đầu, chăm chú đọc tờ báo trên tay.

Tôi ngồi vào chỗ quen thuộc, thím đặt trước mặt tôi một bát cơm trắng.

“Con bé nhà quê, suốt ngày chạy nhảy, quần áo bẩn cũng chẳng biết thay.”

Nghe vậy, tôi vô thức nhìn xuống mình.

Một chiếc váy hoa cũ đã bạc màu.

Tôi sững sờ vuốt nhẹ gấu váy.

Đây là… chiếc váy mà bà may cho tôi năm xưa.

Tôi nhớ rõ, sau mười tuổi tôi đã cao lớn, không thể mặc nó nữa.

Chiếc vòng mã não đỏ nơi cổ tay cũng biến mất, thay vào đó là chiếc đồng hồ điện tử màu hồng.

Tôi hoang mang.

Chẳng lẽ tôi chưa từng trưởng thành, chưa từng rời quê học đại học, chưa từng gặp Điền Mục, cũng chưa từng mắc ung thư?

Tất cả những chuyện đó… chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng Nam Kha?

“Sấm!”

Tiếng sét đánh phá tan suy nghĩ của tôi.

Ngoài trời, cơn mưa lớn không biết từ bao giờ đã trút xuống, chớp lóe liên hồi.

Trong nhà tối om. Tôi mò mẫm cầm đũa, gắp chút cơm đưa vào miệng.

Cơm nóng hổi, mà khi ăn lại lạnh ngắt.

Tôi đưa mắt nhìn quanh.

Chú vẫn chăm chú đọc báo, lật đi lật lại.

Thím đứng bên nồi cơm, tay cầm chiếc bát đầy tràn, vẫn tiếp tục xúc cơm — từng muôi cơm trắng chất đống rồi tràn ra đất.

Em họ Minh Nam không biết đã ra khỏi nhà, ngồi trên xích đu giữa cơn mưa.

Chiếc xích đu đung đưa trong mưa, mỗi nhịp lại càng cao hơn.

“Cót két… cót két…”

21

Tôi đi đến cửa, rõ ràng cánh cửa mở toang, nhưng lại có một sức mạnh vô hình ngăn tôi bước ra ngoài.

Những cảnh tượng quái dị nối tiếp khiến tôi sợ hãi đến run rẩy. Tôi quay người, bước lên cầu thang, trở lại căn phòng nhỏ thuộc về mình.

Gió mạnh xộc vào, thổi tung cánh cửa sổ mục nát, làm cuốn nhật ký trên bàn lật phật từng trang.

Tôi nhìn cuốn sổ màu cam, những dòng chữ non nớt đập vào mắt:

“Chú và thím không tốt với mình, bạn bè cũng bắt nạt mình.

“Chú chẳng bao giờ để ý, trong mắt chú chỉ có Minh Nam.

“Chú làm cho Minh Nam một cái xích đu.

“Mình cũng muốn chơi, bị thím mắng cho một trận.

“Giá mà có ba mẹ ở đây thì tốt biết mấy.

“Nhưng, ba mẹ không cần mình nữa.”

Tôi chết lặng tại chỗ.

Từ góc phòng, tiếng hát trẻ con khe khẽ vang lên bên tai tôi:

“Tôi yêu gia đình tôi, có ba có mẹ, ba mẹ cùng tôi lớn lên.”

Trong căn phòng, dường như có rất nhiều đứa trẻ vô hình đang ngồi thành vòng tròn.

Chúng cười ngây thơ, hồn nhiên.

Bỗng, lời bài hát thay đổi.

“Giang Cẩn Tình, thật đáng thương, không cha không mẹ ai cũng ghét.

“Giang Cẩn Tình, sao chổi xui xẻo, khắc cha khắc mẹ, mang điềm dữ.”

……

Tôi hét lên, lấy tay bịt chặt tai, nhưng những tiếng hát ấy vẫn len lỏi khắp nơi, không thể tránh được.

Gió thổi lật trang tiếp theo của cuốn nhật ký.

Bút dạ đen chi chít trên trang giấy trắng, viết đi viết lại một dòng tuyệt vọng:

“Ba mẹ không cần con nữa!”

“Ba mẹ không cần con nữa!”

“Ba mẹ không cần con nữa!”

……

Vết thương tuổi thơ bị xé toạc, đau đớn đến thấu tim.

Tôi bò dậy, run rẩy chạy khỏi căn phòng, đóng sập cửa lại.

22

Khi tôi quay lại phòng ăn, chú và thím vẫn lặp đi lặp lại những động tác cứng nhắc.

Tôi lấy hết can đảm, bước tới, giơ tay vẫy trước mặt chú.

Chú không phản ứng, chỉ lật tờ báo trong tay lại.

Trên trang báo, dòng tít lớn in đậm đập vào mắt tôi:

“Giết người trốn chạy năm năm! Hung thủ cuối cùng đã bị bắt.”

Tôi chăm chú đọc:

“Gần đây, cảnh sát hình sự thành phố Thần Mộc đã bắt được một nghi phạm giết người đang trốn truy nã suốt năm năm.

‘Theo tiết lộ, năm năm trước, tại khu Xương Ấp, thành phố Cát Lâm xảy ra một vụ cướp giết người. Nạn nhân là một cặp vợ chồng.

‘Sau nỗ lực phối hợp giữa hai tỉnh, nghi phạm Cao mỗ đã bị bắt giữ.’”

Đọc đến đây, chú tôi bỗng mở miệng:

“Hôm nay cảnh sát gọi, nói vụ án của anh cả và chị dâu cuối cùng cũng phá được rồi.”

Thím tôi khẽ đáp:

“Có nên nói cho con bé Cẩn Tình biết không? Nó vẫn không hay ba mẹ bị hại như thế nào.”

“Thôi, nó vừa mất bà ngoại, bây giờ mà nói, sợ nó chịu không nổi.”

“Cũng đúng. Tôi lén đọc nhật ký của nó, thấy nó bị bạn bè bắt nạt nhiều lắm. Ông rảnh thì đến trường nói chuyện với cô giáo đi.”

“Ừ, mai tôi đi. Bà cũng vậy, đừng mắng nó nữa, nó là đứa trẻ ngoan.”

“Có mắng thì sao, cái xích đu đó yếu, Minh Nam ngã cũng chẳng sao, nhưng Cẩn Tình mà bị thương thì chúng ta biết ăn nói sao với anh cả?”

Tôi chết lặng.

Tất cả khúc mắc tuổi thơ vỡ vụn.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn như suối.

“Con bé ngốc, sao lại khóc?”

Tôi mở mắt ra, đối diện với ánh nhìn dịu dàng, ấm áp của thím.

Bên ngoài, gió mưa biến mất. Trong nhà sáng sủa, mùi cơm thơm phảng phất.

Tôi lau nước mắt, chiếc vòng mã não mát lạnh lướt qua má nóng bỏng, để lại một nụ cười chứa chan nhớ thương.

“Chú, thím… cảm ơn hai người.”

Chú khẽ nhấp ngụm trà, gật đầu.

“Đi đi, Cẩn Tình, đi đến nơi con phải đến.”

Tôi chưa hiểu lời chú nghĩa là gì, vừa định hỏi thì một giọng nam trầm ấm vang lên bên trái:

“Chị, bảo trọng nhé.”

Tôi quay lại nhìn, Giang Minh Nam — ở tuổi hai mươi hai — mỉm cười vẫy tay với tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả ba người họ tan biến.

Căn phòng sáng sủa biến thành cũ kỹ, phủ đầy bụi, như đã bỏ hoang nhiều năm.

Tôi bước ra ngoài, con đường nhỏ quanh co dẫn ra khỏi cổng sân, hướng về phía con đường cao tốc xa xa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)