Chương 7 - Những Bí Ẩn Đằng Sau Vụ Quẹt Thẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Về hay không?!”

Lâm Thư Tử đôi chân run lẩy bẩy, miệng mấp máy mãi không thành tiếng.

“Tôi… tôi… tôi…”

“Mày cái con mẹ gì mà tôi với tao!”

Gã giáng cho cô ta một cú đấm nảy lửa vào mặt.

“Hôm nay ông đây đến là để bắt mày về!”

“Về với tao!”

Lâm Thư Tử như một con cừu non bị lôi xềnh xệch trên đất, sắp bị nhét lên xe.

Cuối cùng cô ta cũng bừng tỉnh, giãy giụa hét lên:

“Tôi không đi với anh!”

“Tôi không muốn đi!”

Tiếng gào khóc của cô ta như xé rách cổ họng.

“Cứu em với, Dĩ An! Dĩ An!!”

“Thiên Tứ!”

“Thiên Tứ, con ơi cứu mẹ với!”

Trình Thiên Tứ – người từ nãy giờ vẫn như người vô hình – vừa thấy gã đàn ông, liền mặt mày tái nhợt.

Đến khi nghe tiếng mẹ gọi tên, cậu bé liền “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa trước mặt gã.

“Bố ơi…”

“Đừng đánh con, bố ơi!”

“Thiên Tứ sợ lắm!”

“Thiên Tứ sợ…!”

Đến nước này rồi…

Còn gì không rõ nữa.

Người nhà họ Trình nhìn thấy cảnh tượng náo loạn, lại thấy mặt Trình Dĩ An cũng tái mét không kém, liền xông lên định liều mạng với Lâm Thư Tử.

Nhưng khi nhìn thấy gã đàn ông một mắt, bọn họ đành chửi rủa chứ không dám manh động.

“Con đàn bà đê tiện!”

“Chính mày hại thằng An nhà tao thê thảm thế này!”

“Mày khiến nó tan cửa nát nhà!”

Cuối cùng, Trình Dĩ An cũng lấy lại tinh thần.

Quỳ sụp xuống đất trước mặt tôi, đầu gối cọ mạnh xuống nền đất.

“Thẩm Di!”

“Không!”

“Vợ ơi!”

“Vợ à!”

Đôi mắt Trình Dĩ An đỏ hoe nhìn tôi:

“Anh bị cô ta lừa đấy!”

“Là cô ta tự tìm đến anh, nói rằng đã mang thai, nói rằng Thiên Tứ là con anh, và nói không muốn làm phiền vợ chồng mình nên chấp nhận sống bên ngoài một mình.”

“Nhưng… em cũng biết mà!”

Trình Dĩ An khóc đến khản giọng.

“Anh chỉ là mềm lòng thôi!”

“Chỉ là thấy đứa trẻ đáng thương!”

“Anh chỉ nghĩ để mẹ con họ sống ở quê, sẽ chẳng dính dáng gì đến cuộc sống của chúng ta…”

Tôi nhìn Trình Dĩ An đang túm lấy ống quần mình.

Tôi nắm lấy tay anh ta đang bám chặt,Trong ánh mắt đầy hy vọng của Trình Dĩ An, tôi từng ngón, từng ngón gỡ tay anh ta ra,

Rồi tát thẳng một cái như trời giáng vào mặt anh ta.

“Vậy ra, anh tưởng rằng mọi thứ đã hoàn hảo không kẽ hở.”

“Anh tưởng mình che giấu khéo léo là có thể ngồi mát ăn bát vàng.”

“Anh không muốn có con, không phải vì không thích trẻ con, cũng không phải vì thấy sinh con khổ cực…”

9

“Anh không cần con với tôi — vì anh đã có con với người khác từ lâu rồi!”

“Anh nối lại tình cũ với Lâm Thư Tử, anh muốn ở bên cô ta, nên mới bắt đầu mưu tính chiếm đoạt tài sản của tôi.”

Tôi bấm nút phát.

Trên màn hình quảng cáo xe lưu động.

Hiện lên đoạn video quay lén — Trình Dĩ An, người nhà họ Trình, và Lâm Thư Tử đang ngồi bàn bạc.

“Thứ này có thật hiệu quả không?”

Trình Dĩ An cầm một lọ thuốc lên hỏi.

“Có chứ.”

Lâm Thư Tử vỗ ngực cam đoan:”Bạn em làm y tá lấy trộm từ bệnh viện đấy. Dùng lâu dài, đảm bảo con tiện nhân kia chết không một dấu vết, ai cũng tưởng là tai nạn.”

“Đến lúc đó…”

Trình Dĩ An không giấu được phấn khích:”Đến lúc đó, cả nhà họ Trình này sẽ là của tôi!”

“Thiên Tứ của chúng ta sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm!”

Tôi nhìn gương mặt ghê tởm của cả gia đình bọn họ,Nhìn người đàn ông mà tôi từng nghĩ sẽ cùng nắm tay đi hết cuộc đời.

Hóa ra, sau lớp mặt nạ đạo đức đó là một trái tim độc ác đến rợn người.

Tôi chỉ thấy may mắn vì phát hiện kịp thời.

May mắn vì ông trời còn thương tôi, không để tôi chết một cách oan ức như vậy.

Khi Trình Dĩ An âm mưu giết tôi,Vì chuyện học của Trình Thiên Tứ, họ đã mạo hiểm dùng chiếc thẻ tín dụng đó.

Cũng chính chiếc thẻ ấy, vô tình đã cứu mạng tôi.

Trình Dĩ An mặt cắt không còn giọt máu,Vẫn cố gắng giải thích một cách khô khốc.

“Là vì Thiên Tứ…”

Giọng anh ta nghẹn lại.

“Bởi vì đứa bé, anh không muốn con mình đi lại vết xe đổ như anh.”

“Anh không muốn nó sinh ra đã thấy trước tương lai mờ mịt.”

“Anh muốn nó trở thành người thành phố, được sống ngẩng đầu làm người.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)