Chương 6 - Những Bí Ẩn Đằng Sau Vụ Quẹt Thẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh sẽ biết ngay thôi.”

Thị trưởng cho xe quảng cáo chạy tới, chiếu ngay đoạn video và giấy tờ đã chuẩn bị từ trước lên màn hình lớn.

Ngay lập tức, hình ảnh giấy xét nghiệm ADN hiện ra rõ mồn một.

Tổng cộng có 5 bản từ 5 cơ sở xét nghiệm khác nhau.

Trong đó còn có video chính tay thị trưởng dẫn người đi xét nghiệm.

Kết quả thống nhất:

Không có bất kỳ mẫu nào chứng minh Trình Thiên Tứ là con ruột của Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An như bị sét đánh, quay đầu cứng đờ nhìn Lâm Thư Tử.

Người nhà họ Trình cũng cứng đờ không nói nên lời.

Dân làng xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán:

“Ối trời ơi! Ngày nào cũng khoe con mình giỏi giang, vợ lớn vợ bé sinh con nối dõi cho nó…”

“Hóa ra bị cắm sừng đến rách đầu, còn bị thị trưởng vạch mặt nữa kìa!”

“Giờ thì tôi muốn xem, cái nhà này còn giở được trò gì nữa không!”

Lâm Thư Tử nhìn chằm chằm vào giấy xét nghiệm, không thể tin nổi, vẫn cố cãi:

“Không phải như vậy!”

“Đây là giả! Tất cả đều là giả!”

Cô ta khóc lóc, kéo tay Trình Dĩ An, nước mắt ngắn dài:

“Dĩ An, anh phải tin em!”

“Bao năm qua mình đã cùng nhau vượt qua biết bao sóng gió!”

“Chỉ vì vài lời từ cô ta mà anh nghi ngờ tình cảm giữa chúng ta sao?”

Lâm Thư Tử khóc như hoa lê dưới mưa.

Trình Dĩ An bắt đầu mềm lòng, quay sang tôi:

“Thẩm Di, có phải cô hại Thư Tử không?”

“Cô đã cho thị trưởng cái gì, đến mức ông ấy cũng đứng về phía cô?”

Trước đây, từng có người nói với tôi:

Trình Dĩ An có một mối tình đầu yêu nhau 3 năm, là mối tình thanh xuân của nhau.

Sau này vì bạn gái chê nghèo mà bỏ đi, Trình Dĩ An suy sụp mấy năm liền.

Là tôi kéo Trình Dĩ An đứng dậy từ vũng bùn.

Là tôi khiến anh ta tin vào tình yêu lần nữa.

Trình Dĩ An từng nói:”Không có em, Thẩm Di, thì đã chẳng có Trình Dĩ An của ngày hôm nay.”

Lúc đó, đôi mắt anh ta đỏ hoe nhìn tôi:

“Tiểu Di, chính em đã cứu rỗi anh.”

Tôi từng hỏi anh ta:”Nếu một ngày, người yêu cũ quay lại, anh có rung động nữa không?”

Trình Dĩ An không hề do dự:”Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.”

“Hơn nữa, anh đã có người tốt nhất rồi.”

Vậy mà hôm nay,Trình Dĩ An đứng ra bảo vệ mối tình đầu.

Dù chứng cứ rành rành trước mắt, vẫn tin Lâm Thư Tử.

Thậm chí còn quay sang mắng tôi:

“Tôi thật không ngờ, cô lại là loại đàn bà ghen tuông độc ác như vậy!”

“Nếu tôi biết cô là người như thế, tôi tuyệt đối sẽ không cưới cô!”

“Mỗi ngày sống với cô, tôi đều cảm thấy đau khổ!”

Lâm Thư Tử khóc không ra hơi, van xin:

“Anh không thể để Thẩm Di ức hiếp em với Thiên Tứ như vậy được!”

“Anh phải giúp tụi em!”

“Anh ly hôn với cô ta đi!”

“Anh ly hôn đi mà!”

Trình Dĩ An vẫn cố chấp, không chịu buông.

Nhưng nhìn thấy người yêu cũ khóc đến mức tan nát cõi lòng, cuối cùng anh ta cũng nghiến răng gật đầu.

“Được.”

“Anh sẽ ly hôn với cô ta.”

Sau đó, anh ta quay sang nhìn tôi: “Thẩm Di, cô đừng tưởng có tiền là mua được tất cả!”

“Tôi nói cho cô biết! Tiền không mua nổi chân tình!”

Trước đây tôi đã nhiều lần đề nghị ly hôn, nhưng đều bị Trình Dĩ An từ chối.

Trong mắt anh ta, tôi chỉ đang làm mình làm mẩy, đang giả vờ lùi để giữ lấy anh ta.

8

Vậy mà, chỉ vì Lâm Thư Tử tỏ ra đáng thương một chút, anh ta liền sảng khoái đồng ý ký giấy ly hôn.

Tôi nhếch môi cười, cảm thấy bao năm qua thật không đáng.

Nhưng cuối cùng, tôi cũng dứt khoát đưa bản thỏa thuận ly hôn cho luật sư trao lại cho Trình Dĩ An.

Nhìn thấy anh ta ký tên xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trình Dĩ An, từ nay đôi ta đường ai nấy đi, nhưng tôi vẫn còn một món quà lớn muốn tặng anh.”

Tôi vỗ tay hai cái.

Chiếc xe màu đen vẫn đậu bên ngoài đám đông lập tức mở cửa.

Một đám người bước xuống.

Dẫn đầu là một gã đàn ông da ngăm đen, một mắt bị băng trắng bịt kín.

Vừa nhìn thấy Lâm Thư Tử, mắt gã sáng rực như dã thú, lao thẳng về phía cô ta, túm lấy cổ tay cô như phát điên:

“Tốt rồi! Lâm Thư Tử, cuối cùng cũng để tôi tìm được cô!”

“Cô làm tôi mù một mắt, rồi dẫn con trai tôi bỏ trốn bao lâu nay, giờ thì hết đường trốn rồi!”

Lâm Thư Tử mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy như lá rụng.

Cô ta không nói nổi một câu, sợ hãi đến mức nước tiểu tự rỉ ra, mùi tanh tưởi bốc lên.

Vẫn cố gắng cầu cứu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An vội giơ tay chắn trước mặt gã đàn ông, lớn tiếng hỏi:

“Anh là ai?!”

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà hỏi tao là ai?!”

Gã đàn ông tung một cú đá thẳng vào chỗ hiểm của Trình Dĩ An, khiến anh ta quỵ xuống đất ôm lấy hạ bộ, đau đến rên rỉ.

Gã quay sang Lâm Thư Tử, lạnh lùng gằn từng chữ:

“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)