Chương 7 - Như Ý Truyện

30.

Khi chúng ta từ địa đạo tối om bước xuống đến hầm ngầm, liền thấy cả căn hầm này dán đầy bùa chú, một trận pháp được bày từ lối vào cho đến chỗ sảnh chính, nhưng trông khá kỳ lạ, không giống như phong cách thường thấy ở Trung Nguyên.

Giữa trận pháp đặt bình gốm, bên trong rất có thể đựng xương cốt của mẹ ta.

Nghĩ mà vui mừng, ta muốn tiến đến xem cái bình đó ngay lập tức.

Nhưng chợt cảm thấy lạnh gáy, một cỗ âm khí ác liệt đang xông thẳng đến, ta vội vàng xoay người tránh đi.

Vừa quay đầu lại đã thấy Tô Thanh Hà nham hiểm t.àn đ.ộc đứng chắn trước trận pháp: “Ai cản trở con đường trường sinh của ta thì đều phải ch.ết!”

Rồi ông ta thất vọng nhìn Diệp Hành: “Hành nhi, ta yêu con như vậy, mà mà con lại bắt tay với đứa con gái bất hiếu này cản trở đại nghiệp của ta.”

Sắc mặt Diệp Hành lạnh băng, hắn nói: “Mẹ dưới suối vàng vẫn đang chờ cha đến đấy, cha vẫn là nhanh chóng xuống dưới thỉnh tội với người đi, đừng tơ tưởng chuyện trường sinh nữa.”

Tô Thanh Hà lập tức cứng đờ, vẻ mặt vặn vẹo:

- Là Dao nương nghĩ không thông, nếu mẹ con hai người sớm tìm đến ta, thì sao có thể rơi vào hoàn cảnh đó được chứ.

- Hành nhi, đến đây, cùng ta trường sinh đi. Đợi ta thành công, lần tới, ta sẽ giúp con đạt được vĩnh hằng, đến lúc đó, ta sẽ bù đắp lại những năm tháng đã nợ con kia.

Diệp Hành hừ lạnh, hiển nhiên là hắn không muốn.

Không ngờ, Tô Thành Hà lại quay sang rat ay với Ngu Kiều: “Con có phải vẫn luôn nhớ đến nữ nhân này? Để ta luyện hóa cô ta, thì con sẽ chẳng còn vấn vương gì nữa.”

31.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta lập tức xong lên ngăn lại một chiêu này, sau đó bắt đầu đấu với ông ta.

Chiêu thức của Tô Thanh Hà quỷ quyệt, thân pháp quỷ dị khó lường, ngẫu nhiên sẽ thi triển thuật pháp khiến cho ta khó lòng phòng bị hết, khó khăn lắm mới có thể đánh ngang tay với ông ta.

Mắt thấy tạm thời không ai có thể làm hại được đến người kia, ta vội cao giọng gọi Diệp Hành: “Đi vào trận pháp, mở bình gốm ở giữa, đổ xương cốt của mẹ ta ra.”

Chỉ cần xương cốt mẹ ta lộ ra ngoài, thì các âm hồn bị trấn áp kia sẽ được giải phóng, Tô Thành Hà sẽ gặp phải phản phệ.

Diệp Hành vừa nghe xong, liền bước vào trong trận pháp, hắn khó khắn lắm mới di chuyển đến gần được trung tâm, đang muốn chạm vào bình gốm thì đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bật ra ngoài, hóa ra bao quanh chỗ đó còn có thêm một tầng bảo vệ.

Ta vội vàng tế bùa niệm chú phá chướng: “Thiên địa vô cực, vạn pháp vô ngại, lấy phù làm nền, lấy chú làm dẫn, phá chướng chốn này, lập tức khai thông.”

Sau đó, Diệp Hành mở được bình gốm.

32.

Tô Thanh Hà độc ác nhìn ta: “Nha đầu nhà ngươi theo lão đạo sĩ ở Thiên Nguyên Quan học được không ít đấy nhỉ, sớm biết thế này thì đã không đưa ngươi đến nơi đó, chính ra phải giam ngươi lại nuôi dưỡng, đợi thời cơ chín muồi, thì gi.ết ngươi.”

Ta đối với ông ta giờ phút này đã chẳng còn tình nghĩa cha con nữa rồi, nên trong lòng cũng chẳng có chút dao động nào.

Ta chỉ chờ thời điểm ông ta phải chịu phản phệ từ những oan hồn kia.

Nhưng bình gốm đã bị mở ra, mà vẫn chẳng có gì xảy đến cả.

Ta biến sắc: “Sao vậy? Sao lại không có gì xảy ra?”

Tô Thanh Hà cười lớn: “Chỉ bằng ngươi mà muốn đối đầu với ta, còn non lắm, yên phận làm thuốc dẫn đi, con gái ngoan của ta, ha ha.”

Vào lúc này, ta nghư thấy giọng nói tinh tế uyển chuyển của Ngu Kiều thốt lên: “Phu quân, có một nữ nhân bảo phải đập vỡ bình gốm.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tô Thanh Hà tức thì sa sầm, thấy ông ta muốn phi đến ngăn lại, ta lập tức tiến lên ngăn cản.

Nhất định không thể để lão già này toại nguyện được.

Diệp Hành giơ bình gốm lên, ném xuống đất, trong chốc lát, âm phong nổi lên, vô số âm hồn tuôn ra từ những mảnh gốm vỡ vụn rải rác trên mặt đất gào thét lao về phía Tô Thanh Hà.

Tô Thanh Hà không có cách nào chống lại tầng tầng lớp lớp sát khí cuồn cuộn này, nháy mắt đã chỉ còn lại xương trắng.

33.

Âm phong dần dần lắng xuống rồi tan đi hết, linh hồn mẹ ta mới từ từ hiện lên: “Hài tử ngoan của ta, mẫu thân đã được gặp lại con rồi.”

Ta ôm chặt lấy bà ấy.

Sau đó ta mới biết Tô Thanh Hà đã nghiền thân xác mẹ ta thành bột, trộn với đất bùn, nung thành bình gốm để phong ấn các hồn phách kia, thảo nào dù Diệp Hành đã mở bình thì họ cũng chẳng ra được.

Vì có Ngu Kiều, đều là ở dạng thể phách, nên mới nghe được tiếng nói yếu ớt của mẹ ta, rồi nói cho chúng ta phương pháp phá giải.

Cho dù ta rất nhớ mẫu thân nhưng người đã mất, hồn phách không thể ở lại nhân gian dài lâu, cho nên ở cạnh ta thêm hai ngày nữa, bà ấy phải xuống địa phủ đi đầu thai.

Ta tuân theo hứa hẹn trước đây, giúp Ngu Kiều sống lại trong thân thể của Tô Vãn, vốn là Tô Vãn hại Ngu Kiều, bây giờ lấy mạng đổi mạng, Ngu Kiều dùng thân xác của Tô Vãn nên âm sai đến câu hồn cũng không nói được lời nào.

Chúng ta thông báo với bên ngoài Tô Thanh Hà vì mắc bệnh hiểm nghèo mà m.ất, sau đấy sự vụ trong phủ rất nhanh chuyển cho Diệp Hành tiếp quản, từ nay về sau, quan lộ của hắn sẽ như mặt trời giữa trưa, mở rộng thênh thang, cùng Ngu Kiều bầu bạn ân ái.

Về phần Lưu Oánh, từ ngày đó liền đ.iên đ.iên kh.ùng kh.ùng. Chúng ta nhốt bà ấy lại trong phủ, không để bà ấy ra khỏi cửa nửa bước.

Chuyện ở nơi này đã sắp xếp ổn thỏa, ta muốn quay về Thiên Nguyên Quan nhìn một cái, nhưng không ngờ ở kinh thành lại xuất hiện vụ “Vô Ảnh Nhân” h.ãm h.iếp nữ tử.

Trong số các nạn nhân, nghe nói còn có cả thanh mai trúc mã của Lục vương gia - vị hôn phu của ta. Nữ tử ấy, nghe đồn cũng là ánh trăng sáng trong lòng y.

(tạm hết)