Chương 6 - Như Ý Truyện

28.

Lưu Oánh ngã bệt xuống đất, sắc mặt xám xịt, dường như đã chấp nhận, chẳng giãy dụa nữa.

Tô Thanh Hà thấy ta sững sờ đứng cạnh, liền nhíu mày: “Không có việc thì cút ra ngoài, đừng quấy rầy ta thi thuật phục sinh Ngu Kiều.”

Ta sốc lại tinh thần, nhìn Tô Thanh Hà cười nói:

- Chuyện dây mơ rễ má sâu xa như vậy, ta cũng phiền chẳng dây vào.

- Nhưng lần này đồng ý về tướng phủ đều là vì muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân của ta, nên cha à, chỉ cần ngài bỏ Lưu Oánh, trả lại ta xương cốt của mẹ ta, thì ta sẽ rời đi ngay.

Nghe vậy, Tô Thanh Hà híp mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo:

- Ta sẽ không bỏ Lưu Oánh, còn thi thể của Vân nương thì ném ở loạn táng cương, ngươi tự đi mà tìm.

Ông ta dựa vào Lưu Oánh mà phất lên, nếu lúc này bỏ vợ, thì sẽ mang danh vong ơn phụ nghĩa, cho nên chuyện này ông ta nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng thi hài của mẹ đối với ta rất quan trọng, cho nên ta vẫn đứng nguyên bên cạnh Tô Vãn, đưa tay bóp cổ nàng ta: “Nếu cha đã không muốn nói cho ta chỗ của mẫu thân, vậy thì đừng nghĩ có thể thành công phục sinh Ngu Kiều.”

Điều kiện tiên quyết để thuật đổi hồn có thể thành công là vật chủ còn sống, nếu người ch.ết, vậy thì thuật pháp này sẽ thất bại.

Thấy ta đem Tô Vãn ra uy hiếp, sắc mặt Tô Thanh Hà lẫn Lưu Oánh đều thay đổi.

Lưu Oánh sợ ta làm bị thương nữ nhi bảo bối của bà ta, lập tức cuống quýt: “Ta biết thi thể của Vân nương ở đâu, ngay cạnh sông hộ thành ở phía tây, trong tầng hầm của một học đường bỏ hoang.”

Thấy Lưu Oánh làm hỏng chuyện của mình, Tô Thanh Hà nổi giận tát bà ta, mắng: “Đồ ngu xuẩn, đúng là thành sự không đủ, bại sự có dư.”

Lưu Oánh lập tức phát đ.iên, nhảy lên giằng co với Tô Thanh Hà, nhân lúc bọn họ choảng nhau túi bụi, ta vội vàng rời đi, chạy đến sông hộ thành ở phía tây.

Bên cạnh sông hộ thành quả thực có một cái học đường bỏ hoang.

Bên trong đều là bàn ghế cũ nát ngổn ngang, bụi bặm phủ khắp nơi, tìm mãi cũng không thấy đường nào thông xuống hầm ngầm.

Đang lúc loay hoay chẳng biết làm thế nào, thì giọng Diệp Hành vang lên sau lưng ta:

- Thử chạm vào nghiên mực kia xem, lúc trước ông ấy từng nói với mẹ ta là nếu có ngày làm mật thất thì sẽ dùng nghiên mực làm cơ quan.

Ta hỏi hắn: “Tô Thanh Hà đâu?”

Hắn trả lời: “Nhân lúc bọn họ đánh nhau, ta dùng gậy choảng bất tỉnh ông ta rồi.”

Chúng ta cùng nhau đi xuống dưới, Ngu Kiều sinh nghi liền hỏi: “Phu quân biết nàng ấy sao?”

Hai chúng ta nhìn nhau cười một tiếng.

Chúng ta vốn quen biết nhau, thậm chí cục diện này còn do chúng ta bố trí.

Ngày trước, địa điểm Ngu Kiều bị Tô Vãn gi.ết ch.ết cách Thiên Nguyên Quan không xa, lúc Tô Vãn mang xác Ngu Kiều đi h.ủy th.i diệt tích thì Diệp Hành cũng vừa chạy đến nơi, đáng tiếc là Ngu Kiều đã ch.ết, hết thảy đều không cứu vãn được gì nữa.

Diệp Hành không cam tâm.

Thế là hắn đến Thiên Nguyên Quan cầu xin, van sư phụ ta cứu Ngu Kiều.

Sư phụ vừa gặp đã biết Diệp Hành là nhi tử của Tô Thanh Hà, nên đã gọi ta đến, cùng giảng cho chúng ta một đoạn chuyện xưa.

29.

Sư phụ kể cha ta – Tô Thanh Hà và ông ấy có quan hệ với nhau.

Tô Thanh Hà xuất thân từ đất Thục, bẩm sinh đã mở thiên nhãn rồi cho nên ta và Diệp Hành đều thừa hưởng thiên nhãn từ cha mình.

Chỉ là ông ấy giỏi hơn ta, từ nhở đến lớn đều chưa từng để người khác phát hiện ra điểm khác lạ của mình, mãi cho đến khi gặp được sư phụ ta thì mới ngỏ ý muốn để sư phụ giúp ông ấy đóng thiên nhãn lại.

Sư phụ thấy ông ấy lục căn thanh tịnh, tuy mang thiên nhãn nhưng là người đoan chính đàng hoàng, nên muốn thu cha ta làm đệ tử, dốc lòng dạy dỗ bồi dưỡng thành người nối nghiệp.

Nhưng mà gặp phải ca khó chơi, cha ta khi đó chỉ một lòng hướng tới khoa cử, muốn thi đỗ ra làm quan lớn, tạo phúc cho bách tính, nên đã cự tuyệt sư phụ, tập trung đọc sách thánh hiền.

Nhưng ông ấy luôn thi rớt, tâm nguyện thuở ban đầu dần dần vặn vẹo, cuối cùng dựa vào việc cưới nữ nhi của thái phó mà toại nguyện ước mộng làm quan, rồi đạt đến chức thừa tướng như hiện giờ.

Sau khi lên chức thừa tướng, ông ấy càng trầm mê truy đuổi quyền lực, sau đấy nảy sinh ảo tưởng, muốn trường sinh bất lão, từ đó học được không ít tà thuật dở dở ương ương.

Trong đó, thứ khiến ông ta trầm mê chính là thuật trường sinh.

Mà cái gọi là thuật trường sinh, không gì khác ngoài việc tập hợp đủ bảy bảy bốn mươi chín hồn phách nữ tử sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, rồi luyện hóa dung nhập vào huyết mạch của nữ tử thân sinh, sau đấy ăn vào sẽ đạt được cuộc sống vĩnh viễn bất tận.

Mã nữ tử thân sinh của Tô Thanh Hà, không phải Tô Vãn thì chỉ còn ta.

Lường trước việc không nỡ ra tay với Tô Vãn nên ngay từ lúc vừa chào đời, ta đã bị chính cha mình tính toán mang đi luyện đan.

Ông ta vốn định thờ ơ nhìn ta, đợi cho đến lúc thu thập đủ bốn mươi chín hồn phách thuần âm thì sẽ đem ta thần không biết quỷ không hay gi.ết ch.ết.

Nhưng mệnh ta đã định trước sẽ xung khắc với cha mình, nếu để ta lớn lên bên cạnh thì mọi chuyện của ông ta đều sẽ bị ảnh hưởng.

Sư phụ liền nhân cơ hội này thu nhận nuôi dưỡng ta.

Đây là cách bảo vệ ta tốt nhất mà sư phụ nghĩ ra được.

Hồn phách thuần âm không dễ trấn áp, mà trùng hợp mẹ ta chính là thân thể thuần âm, lại khó sinh mà ch.ết nên mang oán hận cực lớn.

Sư phụ suy đoán rất có thể Tô Thanh Hà đã khóa lại hồn phách của mẹ ta trong chính thi thể của bà ấy, rồi luyện mẹ ta thành S.át (một loại ác linh), dùng để trấn áp các hồn phách thuần âm khác mà hắn đang giam giữ.

Cho nên, muốn thoát khỏi vận mệnh bị Tô Thanh Hà đem đi làm thuốc dẫn, ta chỉ có thể đi tìm lại thân xác của mẹ ta, thả hết những hồn phách thuần âm kia đi, như thế thì thuật trường sinh của ông ta mới bị phá.

Sư phụ đã từng đi tìm kiếm chỗ bày trận nhưng đáng tiếc là mất bao công vẫn không lần ra được. Tô Thanh Hà đã làm việc này vô cùng bí mật.

Mà Diệp Hành vốn hận thấu xương Tô Thanh Hà vì những gì ông ta đã gây ra cho mẹ hắn, lại thêm ta hứa hẹn giúp hắn phục sinh Ngu Kiều, nên hắn đã vô cùng phối hợp, lợi dụng lòng muốn đền bù của Tô Thanh Hà, dẫn dụ ông ta ra tay với Tô Vãn, khiến Lưu Oánh cùng ông ta bất hòa, ta mới có thể ép Lưu Oánh nói ra nơi cất giấu thi thể của mẫu thân.