Ngoại truyện 2 - Bác sĩ Vương (Chủ nhiệm Vương) - NHẬT KÝ SỐNG LẠI BÁO THÙ

Chuyển ngữ: Tiểu Mộc Lan aka Huệ Chất Lan Tâm 蕙質蘭心

Phần 7:

Ngoại truyện 2: Bác sĩ Vương (Chủ nhiệm Vương)

Y tá trẻ thở hồng hộc chạy vào nói với tôi: “Chủ nhiệm, Thịnh Niên lại tặng hoa cho chị.”

Tôi chậm rãi buông bút, nhìn bó hoa trong lòng y tá trẻ, bất đắc dĩ bảo cô ấy đặt sang một bên.

Sau đó tôi cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Thịnh Niên.

Đầu kia rất ồn, giống như đang mở hội nghị.

Cũng đúng, hiện tại Thịnh Niên đã là một Chủ tịch.

Tôi cảm thấy đã quấy rầy con bé nên đang định cúp máy, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói dịu dàng hàm chứa ý cười của Thịnh Niên.

“Dì Vương, gần đây dì có khỏe không?”

Tôi gật gật đầu, ý thức được con bé không nhìn thấy nên lại nói: “Rất khỏe, cháu thì sao?”

“Cháu cũng rất khỏe.” Giọng nói của Thịnh Niên mang theo vui mừng: “Nhưng mà dì thật sự không định suy xét đến chỗ cháu bên này làm Viện trưởng sao?”

Tôi bất đắc dĩ cự tuyệt: “Không cần, tôi đã quen với cuộc sống ở cái huyện thành nhỏ bé này.”

Nghe nói Thịnh Niên xây một bệnh viện Ái Tâm.

Chuyện để cố vấn tâm lý và làm trị liệu tinh thần cho những người nghèo khổ.

Đứa bé này ấy à… Lần đầu tiên khi con bé đến tôi đã cảm thấy nó rất kỳ lạ.

Rất uể oải lại rất có sinh mệnh lực.

Rất sa sút, lại rất có chấp niệm.

Đến tận khi tôi nhìn thấy vết dao chém trên tay con bé, nghe nói do con bé tranh chấp với nhà bác cả rồi tự mình chém ra.

Lúc đó tôi đã nghĩ, một cô nhóc thế này, đối với bản thân cũng có thể xuống tay tàn nhẫn, sau này tất có thể làm chuyện lớn.

Chẳng qua nhất định phải dẫn đường thật tốt, nếu không sẽ trở thành mầm non tội phạm tốt nhất.

May là con bé không lớn lệch, hiện tại đã thành nhân vật thành công, tinh anh trong xã hội.

Tôi lấy nó làm kiêu ngạo.

Thế nhưng đêm đó tôi đã mơ một giấc mộng.

Thịnh Niên trong mơ không giống thực tế một chút nào.

Tôi phát hiện con bé ở ven đường, phát hiện trạng thái tinh thần nó không đúng nên đưa nó về bệnh viện.

Con bé kể cho tôi câu chuyện của nó, hóa ra là một đứa bé đáng thương không cha không mẹ.

Con bé nhờ tôi nhất định không thể tiết lộ hành tung của nó cho bác trai và bác gái cả, con bé không muốn lấy chồng.

Tôi cho rằng tôi có thể cứu con bé.

Con bé đã vô số lần muốn trốn khỏi bệnh viện, trở về ôm nhau cùng chết với một nhà bác cả nhưng đều bị tôi cản lại.

Tôi phát hiện vết thương trên người nó càng lúc càng nhiều, đều là tự ngược.

Con bé luôn cuộn tròn dưới chân tường, khóc lóc cầu xin tôi: “Dì Vương, xin dì, để cháu chết đi, để cháu rời khỏi thế gian này đi.”

Thiên chức của bác sĩ, là chữa bệnh cứu người.

Tôi biết con bé rất đau khổ nhưng tôi không thể để nó chết.

Dần dần Thịnh Niên bắt đầu khôi phục.

Con bé xuất viện tự ở một mình, thậm chí còn đi làm như thường.

Tôi cho là con bé đã thực sự bình phục.

Mãi đến ngày hôm đó, con bé đã lâu không quay lại tái khám, tôi đi thăm nó.

Tôi mới phát hiện, con bé vì uống quá nhiều thuốc ngủ, đã mất đi hô hấp.

Bên cạnh thi thể con bé còn có một tờ giấy.

“Dì Vương, cảm ơn dì đã chăm sóc con mấy năm nay.”

“Không cần khổ sở vì con, con đi tìm ba mẹ đây.”

Gió nhẹ quét qua, ánh lệ mông lung.

Tôi tựa như thấy được một đôi vợ chồng trung niên đang nắm tay một cô bé.

Bọn họ thật sự đoàn tụ rồi.

—TOÀN VĂN HOÀN—

-----------------------------------------------------------------------------------------------

#TieuMocLan: ahuhu, hoàn rồi hoàn rồi, tui đã trở lại né, mấy nay mới nhận một job mới nên hơi bận, ahihi.