Chương 5 - Nha Hoàn

5.

“Nô tỳ sẽ đổi lại trà mới.” Ta tiến lại đỡ lấy chén trà trong tay Minh Nguyệt, muội ấy bất ngờ nghiêng tay khiến trà nóng đổ lên mu bàn tay của ta.

Ta khẽ ngước mắt nhìn Minh Nguyệt, có lẽ vì ta luôn đứng ở phía sau tiểu thư nên đã không nhận ra sự khác biệt của muội ấy. Ta chỉ đành tiếp tục yên lặng dọn dẹp mọi thứ rồi lui xuống.

Lúc ta mang trà mới vào, Minh Nguyệt đã không còn ở trong phòng.

“Nương Nương, Chu tiệp dư đi rồi sao?”

Tiểu thư khẽ gật đầu, thở dài nói: “Em ấy đã thay đổi quá nhiều, đã không còn Minh Nguyệt mà ta biết nữa rồi.”

“Con người chính là như vậy, sẽ vì hoàn cảnh mà dần dần trở thành một dáng vẻ khác.” Ta đặt trà lên bàn, thấy tiểu thư hơi nghiêng đầu ta liền biết chứng đau đầu của tiểu thư lại tái phát, bèn đi lấy thuốc tới.

“Ta vẫn luôn đối xử với em ấy như muội muội ruột của mình, nhưng bây giờ em ấy lại trở thành như vậy.” Tiểu thư nhận lấy viên thuốc, nuốt xuống.

Chính vì thái độ như vậy mới khiến cho những đứa bé gái thân phận thấp kém nảy sinh ảo tưởng, cho rằng bản thân cũng được xem là nửa tiểu thư nhà thế gia quý tộc, chỉ cần có cơ hội sẽ bất chấp leo lên bằng mọi giá.

Đâu chỉ có Minh Nguyệt, đến cả ta cũng vậy thôi. Sự không cam lòng, tham lam, tham vọng của ta không kém gì muội ấy.

Nhờ lòng khoan hậu của tiểu thư, ta có cơ hội được học đọc học viết, được tiếp xúc với những thứ mà vốn dĩ cả đời này ta không thể chạm tới được.

Dù là ta hay Minh Nguyệt, hai người chúng ta đều đang đánh cược cả cuộc đời của mình.

“Nếu được lựa chọn lại, ta nghĩ ta vẫn sẽ chọn Minh Nguyệt thay vì ngươi.” Tiểu thư uống thuốc xong từ từ nghiêng người nằm xuống, quay lưng về phía ta.

“Chuyện đó là dĩ nhiên.” Ta mỉm cười chua chát, nếu không tính trước những điều kiện khác, “sắc” tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.

“Nếu như ta hối hận rồi, vậy phải đối diện với những năm qua như thế nào đây?” Những lời này của tiểu thư dường như đang tự an ủi bản thân mình.

Ta im lặng, chỉ từ từ giúp tiểu thư đóng cửa lại.

Từ đầu đến cuối, ta đều đang đóng vai một nô bộc trung thành luôn đi theo phía sau tiểu thư, vô vị, không nổi bật, giống như một cái bóng.

Không ai quan tâm đến ta, cũng không ai để ý đến ta, nhưng chính vì như vậy mà ta có thể lén trốn mình vào trong thế giới của vô tận của toán học và thiên văn.

Ta đứng ở ngoài cửa, lấy ra cuốn tập luôn mang theo bên mình, nhìn những câu hỏi vẫn còn đang dang dở, nhắm mắt lại chìm vào thế giới riêng của mình.

Đến tận khi có người tới vỗ vào vai, ta mới chợt tỉnh lại. Minh Nguyệt ban nãy đã rời đi giờ lại bất ngờ quay trở lại, ra hiệu kêu ta đi theo muội ấy.

“Năm nay ngươi đã đến tuổi rồi, xuất cung đi thôi!” Minh Nguyệt nói, ngữ khí nửa như ra lệnh.

“Nếu nương nương cho phép, ta đương nhiên sẽ đi.” Ta gập cuốn tập trong tay lại, cũng không giữ phép mà hành lễ với muội ấy như lúc ở trước mặt người khác.

“Đúng là không hiểu nổi ngươi, nghiên cứu mấy thứ đó thì có ích gì chứ?” Minh Nguyệt khịt mũi, liếc nhìn cuốn tập trong tay ta.

Ta thành thật trả lời: “Không có ích gì, chỉ là sở thích thôi.”

Nếu thật sự có ích, cũng là dành cho hậu thế, không liên quan gì đến ta.

“Sau khi xuất cung ta sẽ giúp ngươi tìm một mối hôn sự tốt.” Minh Nguyệt nói với ta như vậy.

Ta đối với vấn đề này vốn chẳng có suy tính gì, chỉ đáp lại một cách khô khan: “Cảm ơn.”

Ta và Minh Nguyệt tuy là chị em ruột nhưng vì tính khí không giống nhau nên quan hệ không thể nói là thân thiết. Giống như hiện tại, mới chỉ nói được mấy câu liền rơi vào im lặng.

Minh Nguyệt buồn bực vẫy tay với ta tỏ ý rời đi. Muội ấy đi được một lúc lâu ta mới muộn màng đuổi theo.

“Làm gì thế?” Minh Nguyệt quay đầu hỏi.

“Chúc mừng muội.” Ta nói.

Vành mắt Minh Nguyệt dần đỏ lên, muội ấy có lẽ đang nghĩ xem ta chúc mừng muội ấy chuyện gì. Là chuyện thoát khỏi phận nô bộc thấp kém, được sống những ngày tháng giàu sang phú quý, hay là chuyện được bay lên cành cao, trở thành một quý nhân trong cung điện?