Chương 4 - Nha Hoàn

4.

Từ sau khi dọn ra khỏi viện, Minh Nguyệt vẫn thường lui tới bồi chuyện với tiểu thư, nhưng giữa bọn họ rốt cuộc vẫn có khoảng cách.

Chủ tớ, tỷ muội, khuê mật***, phi tần, chính họ cũng khó có thể điều chỉnh được tâm trạng của bản thân trong mối quan hệ phức tạp như vậy.

Rõ ràng là ngày ngày đều nhìn thấy nhau, đều nghĩ về nhau, đều lo lắng cho nhau, nhưng đến lúc gặp mặt lại chỉ có thể tránh né nhau.

Vì cớ sự này, tiểu thư đã nói chuyện với ta nhiều hơn, trong thâm cung này, người duy nhất nàng có thể trò chuyện cũng chỉ còn có ta.

“Từ nhỏ ngươi đã không phải người dễ hòa đồng, lúc nào cũng đứng dạt sang một bên.” Tiểu thư đột nhiên lên tiếng trong lúc ta đương giúp nàng chải tóc.

Ta mỉm cười đáp: “Tính cách của nô tỳ chính là như vậy, không hòa nhã, đáng yêu được như Minh Nguyệt.”

Tiểu thư hồi tưởng, lầm bầm kể lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Trong những câu chuyện đó, nhân vật chính luôn là nàng và Minh Nguyệt, còn ta chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt làm nền cho họ.

Nàng ấy chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng giữa chúng ta lại chẳng có nổi một chủ đề chung, vì vậy chỉ có thể nhắc lại những chuyện cũ trước đây.

“Minh Nguyệt coi như đã tìm được một nhà tốt, nhưng ta lại chẳng thể nào thấy vui mừng cho em ấy được, có phải là ta đã quá ích kỷ rồi không?” Tiểu thư bỗng che mặt nức nở. Ta trượt tay làm rơi chiếc lược bạch ngọc xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Ta vội quỳ xuống nhặt lấy những mảnh lược vỡ: “Tiểu thư, mỗi người đều có số mệnh riêng.”

“Phải rồi. Phải.” Tiểu thư cứ lẩm bẩm một mình như vậy. Sau hôm đó, nàng đổ bệnh, ốm rất nặng.

Trong thời gian tiểu thư bị ốm, Minh Nguyệt có tới thăm nhưng muội ấy lại không dám vào: “Là tại ta!”

Ta im lặng không nói gì, một người là tiểu chủ vẫn luôn đối đãi rất tốt với ta, một người là muội muội ruột thịt của ta, ta không biết nên thiên vị ai.

“Lúc nhỏ mọi người đều nói ta rất xinh đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên cành cao.” Đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt nói với ta những chuyện như thế này, trước kia muội ấy thường chỉ kể cho những người thân thiết hơn như tiểu thư nghe mà thôi.

Minh Nguyệt nhòm qua khe cửa khép hờ, muốn nhìn tiểu thư đang say ngủ sau màn che: “Ai cũng nói rằng ta rất may mắn, nhưng tất cả những thứ này đều không phải là thứ ta muốn.”

“Chuyện đã tới nước này, lời này hôm nay của nương nương, nô tỳ sẽ xem như chưa từng nghe thấy. Mong sau này Chu Tiệp dư đừng nói những lời như vậy nữa.” Ta chậm rãi đóng cửa, cắt đứt tầm mắt của Minh Nguyệt.

Lệnh vua không thể trái, phận con ong cái kiến chỉ được tạ ân, không được phản kháng.

Minh Nguyệt quay người, chầm chậm rời đi. Ta không biết liệu đứa em gái ngây thơ đơn thuần của ta có thể hiểu được không, rằng đã đi đến bước đường này, không ai còn có thể quay lại được nữa.

“Người tới bên ngoài là ai?” Tiểu thư hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, là ma ma của Lý quý nhân tới thăm hỏi, còn gửi tặng hai củ nhân sâm thượng hạng.” Đây là lần đầu tiên trong đời ta nói dối chủ tử của mình.

Tiểu thư chỉ đáp khẽ tỏ ý đã biết sau đó không nói gì thêm, ta nghe tiếng đoán chừng nàng ấy lại thiếp đi rồi.

Ta đứng ở bên ngoài, nhìn hạt mưa nặng nề đập vào những đóa hải đường đang nở rộ, những cánh hoa rực rỡ xinh đẹp rơi xuống, chìm trong vũng nước.

Nếu tiểu thư thấy cảnh này, nàng ấy hẳn sẽ chau mày thở dài, sau đó buồn bã ngâm một bài thơ.

Ta thì chỉ nghĩ là đêm nay sẽ khó có thể quan sát được thiên tượng mà thôi.

“Thời tiết hôm nay đúng là nóng nực, chỉ mới ngồi xuống thôi đã muốn uống trà.” Minh Nguyệt bước vào trong phòng, vừa ngồi xuống liền ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Ta cúi mặt tiến lại rót cho Minh Nguyệt một chén trà, cung kính giống như một cung nữ bình thường.

Minh Nguyệt bình tĩnh, tự nhiên mặc cho ta hầu hạ. Tiểu thư nhìn thấy cảnh này, nét mặt dần lạnh đi, nhưng không hề lên tiếng.

“Trà pha thứ gì đây không biết, đem đổ đi!” Minh Nguyệt đột nhiên làm loạn lên khiến ta bất giác ngẩng đầu.

“Chỗ của ta còn chưa đến lượt ngươi làm chủ.” Tiểu thư nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Ta cũng từng nghe được mấy lời đồn thổi trong cung, tuy hiện giờ Minh Nguyệt đắc sủng, nhưng xuất thân vẫn luôn là một cái gai trong lòng muội ấy, mỗi lần nhìn thấy ta, cái gai này lại càng nhói lên, đau đớn vô cùng.