Chương 4 - Nha Hoàn A Lục

4.

Dưới cái nhìn của vạn người, ta chạy đến chỗ Nguyên công tử.

Từ hôm nay trở đi, ta không còn là A Lục, nha hoàn của Lý gia nữa mà đã trở thành vị hôn thê của Nguyên công tử.

Trong xe ngựa, hai chúng ta ngồi đối diện nhau. Ta nhìn ngắm khuôn mặt tuấn lãng và nụ cười ôn nhu như ngọc của hắn mà nghĩ thầm. Nguyên công tử một đời làm theo quy tắc, chưa từng phạm phải sai lầm nào, lại có thể vì ta mà làm ra chuyện động trời như vậy. Ta nhất định sẽ không phụ tấm chân tình này của hắn.

“Nàng đang nghĩ gì thế?” Nguyên công tử nhẹ nhàng hỏi ta.

Ta trả lời: “Ta đang suy nghĩ nếu như ta không chịu đi cùng chàng, vậy chẳng phải chàng sẽ rất mất mặt hay sao?”Nguyên Trạm kinh ngạc, nhướng mày: “Chẳng nhẽ nàng vì không muốn ta mất mặt nên mới chịu đi cùng ta à?” Hắn sờ sờ mặt mình, vẻ mặt khó hiểu “Ta anh tuấn tiêu sái như vậy mà nàng cũng không thích sao?”

Ta không ngờ rằng một người luôn hiền lành, lễ phép như Nguyên công tử cũng bởi vì muốn chọc ta cười mà sẽ nói ra mấy lời tự luyến như vậy, nhịn cười không được.

Hắn nói: "Rốt cuộc, nàng cũng cười rồi. Ta biết nàng lo lắng cái gì. Đừng sợ, mọi chuyện còn có ta."

"Nguyên công tử," ta nói, "Người... có hối hận không? Ta chỉ là một nha hoàn."

Không có gia cảnh, không có xuất thân, không thể giúp gì cho hắn.

Hắn mỉm cười, nhéo mũi ta một cái: "A Lục, nàng phải nhớ kỹ, trời không sinh ai thấp kém hơn ai. Nàng chớ tự coi thường chính mình. Ở trong lòng Nguyên Trạm ta, nàng còn quý giá hơn cả công chúa trong hoàng cung."

"Nguyên công tử..." Ta lẩm bẩm.

Hắn cười: "Nàng vẫn còn gọi ta là Nguyên công tử sao?"

Ta muốn bắt chước mấy vở kịch, nũng nịu gọi hắn một tiếng "Nguyên lang", nhưng thật sự không có cách nào nói được mấy lời này, chỉ đỏ mặt: "A Trạm..."

Hắn dịu dàng vuốt tóc ta.

Bọn ta không rời khỏi Kinh thành mà ở vùng ngoại ô phía đông, thuê một căn nhà 2 lối vào.

Nguyên Trạm nói gần đây hắn muốn tham gia hội thi. Bên cạnh đó, từ nhỏ, hắn đã lớn lên bên cạnh tổ mẫu. Bây giờ, tổ mẫu tuổi tác cũng đã cao, hắn không yên lòng.

"Chờ đến ngày ta thi cử thành công, ta sẽ mang kiệu tám người nâng đến đón nàng qua cửa."

Thật lòng ta không để bụng chuyện làm thê tử của Trạng Nguyên, nhưng nếu Nguyên Trạm muốn cưới ta vẻ vang, ta tự nhiên cũng nguyện ý chờ hắn.

Đôi ta vẫn luôn lấy lễ tương đãi*, cũng phân chia giường ngủ.

*Đối xử nhã nhặn

Ngày tháng trôi qua cũng không có gì khó khăn. Ta vốn có bạc để dành, lúc Nguyên Trạm trốn đi cũng mang theo ít bạc. Chúng ta thuê một mama cùng với hai nha hoàn. Cuộc sống hàng ngày do ta tự mình xử lý, hắn chỉ cần chuyên tâm đọc sách là được.

Có khi, hắn sẽ dạy ta làm thơ, đáng tiếc ta không có thiên phú ở phương diện này. Những bài thơ ta làm ra thường chọc hắn cười vang.

"Ở bên cạnh nàng thật vui vẻ." Hắn nói.

Ta đáp lời: "Hai người ở bên nhau chính vì muốn mang hạnh phúc đến dành tặng cho đối phương. Nếu như bên cạnh nhau mà mặt ủ mày ê, dù có tình sâu nghĩa trọng cũng không có ý nghĩa gì."

Hắn ngẩn ra, cười nói: "Không ngờ một nha hoàn như nàng lại có hiểu biết như vậy."

Ta cảm thấy lời này của hắn có gì rất kỳ quái, nhưng cuộc sống quá hạnh phúc, ta cũng không có suy nghĩ nhiều.

Hai tháng sau, Võ An Hầu phủ truyền ra tin tức thái phu nhân bệnh nặng. Nguyên Trạm dẫn theo ta quỳ ở trước cửa lớn ba canh giờ, từ khi trời còn sáng đến tối. Cuối cùng, Võ An Hầu mềm lòng, cho Nguyên Trạm và ta vào phủ.

Nguyên Trạm đi thăm thái phu nhân. Ta được an bài ở một tiểu sảnh. Một nha hoàn mang điểm tâm lên, trộm nhìn ta đầy tò mò và ghen tị.

Ta bất an. Mặc dù trong lòng Nguyên Trạm, ta quý giá không kém gì công chúa nhưng trong mắt người của Võ An Hầu, ta vẫn chỉ là một nha hoàn.

Đêm đã khuya. Bầu trời tối đen như mực.

Nguyên Trạm còn chưa trở về. Ta vô cùng lo lắng, cả người như lửa đốt, làm thế nào cũng không nghỉ ngơi được.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng. Một nam nhân trung niên mặc Hán phục mang theo bốn phụ nhân mập mạp bước vào.

Ta nhận ra người này. Ông ta là phụ thân của Nguyên Trạm, Võ An Hầu.

Một trong bốn phụ nhân mang theo một khay đồ. Trên đó có ba đồ vật: chủy thủ, lụa trắng và một cái bình sứ.

Ta ý thức được cái gì, hoảng sợ đứng lên.