Chương 3 - Nha Hoàn A Lục

3.

Lúc trở về, ta có chút thơ thẩn.

Ta nói với lục tiểu thư: "Nguyên công tử nói thích một người thì không có lý do gì cả."

Lục tiểu thư cười khẽ: "Sao lại không có lý do? Nếu như ta thích Nguyên Trạm, cũng là bởi vì hắn tài hoa hơn người, khiêm tốn, lễ phép, tuấn lãng. Nếu như hắn biến thành một người xấu xí, thô kệch, có lẽ ta sẽ không thích hắn."

Ta nói: "Nếu như hắn trở thành một người xấu xí thì hắn không còn là Nguyên công tử nữa."

"Đúng vậy." Lục tiểu thư thở dài một tiếng: "Thế gian này chỉ có một Nguyên Trạm, không có người thứ hai.”

Nàng thất vọng rên rỉ, lộ ra vẻ bối rối, có lẽ là bởi vì không ngờ mình sẽ nói ra mấy câu sến sẩm như thế.

Ta cũng không hiểu.

Ta chưa từng nghĩ sẽ phát sinh cảm tình nào khác ngoài quan hệ chủ tớ với Nguyên công tử.

Nếu như ta có thể trở thành di nương của hắn, ta cũng chỉ là nô tài của hắn.

Nhưng nghe mấy lời hắn nói ở chùa, trái tim ta cũng hơi xao động.

Cưới hỏi đàng hoàng, đường đường chính chính. Tám chữ này rất mê người.

Thân là nha hoàn, là nô tài, cho dù chủ nhân đối với mình tốt và thân thiết đến mấy cũng không vui vẻ bằng làm việc có thể tự chủ chính mình.

Tuy nhiên, có chút khó khăn.

Khi bọn ta chia tay ở Phật đường, Nguyên công tử đã nói rằng mọi chuyện đã có hắn rồi, không cần ta phải lo lắng. Lại nói thêm, tuy nhà hắn cật lực phản đối nhưng mẫu thân hắn lại lén lút ủng hộ.

Mẫu thân của Nguyên công tử, phu nhân phủ Võ An Hầu hiện tại, ta cũng có biết một chút. Bà ấy không phải là mẹ ruột của Nguyên công tử, chỉ là mẹ kế, cũng có con trao riêng của mình.

Trên đời này, làm gì có ai lại đi ủng hộ con nhà mình cưới một nha hoàn chứ.

Ta khéo léo nhắc nhở Nguyên công tử, đáng tiếc hắn bị tình thân che mờ hai mắt, thế mà lại cảm thấy mẹ kế rất tốt.

Không tới mấy ngày, bên ngoài lại truyền đến một tin tức, Nguyên công tử và Võ An Hầu bất hoà. Võ An Hầu tức đến mức muốn gửi thư cho Hoàng thượng, đoạt lại vị trí Thế tử của hắn. Nguyên công tử cũng không chịu lùi bước, nói thẳng rằng dù không làm thế tử nữa cũng muốn cưới ta.

Việc này gây ra rất nhiều tin đồn. Cả kinh thành đều biết thế tử Võ An Hầu bị một nha hoàn mê hoặc tâm trí.

Ta trở thành mầm hoạ trong mắt các nha hoàn và chủ nhân mẫu mực khác.

Hôm đó, trời rất nắng, sáng sớm đã nghe tiếng chim hót ríu rít trên cành cây trong sân,

lục tiểu thư còn cười nói: "Có lẽ hôm nay sẽ có chuyện tốt đến."

Quả nhiên, vừa mới dùng ngọ thiện, bên ngoài Lý phủ liền có chuyện.

Hóa ra là Nguyên công tử ở bên ngoài lớn tiếng muốn dẫn ta đi.

"Nghe nói là đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà..."

"Vậy thì có nghĩa là không còn là thế tử nữa hả?"

"Cũng không sao..."

Các nha hoàn trong viện của lục tiểu thư nhận được mệnh lệnh, lặng lẽ đi về phía trước lén nhìn vài lần, sau khi trở về thì bắt đầu thảo luận. Lục tiểu thư cũng không ngăn lại, chăm chú lắng nghe, rất có hứng thú.

Ta đứng ở phía sau lục tiểu thư, cúi đầu, nắm chặt hai ống tay áo.

Nguyên công tử lại có thể vì ta mà từ bỏ danh vị thế tử, tương lai chính là Võ An Hầu kia.

Ta có tài đức gì mà lại được hắn coi trọng đến thế?

Trong lòng ta tràn đầy cảm động nhưng ta biết trong lúc này không thể lộ ra một chút khác thường nào.

Nguyên công tử làm như vậy có khác nào tát vào mặt Lý gia, chà đạp tôn nghiêm của Lý gia dưới chân.

Lý phu nhân lúc này cũng không chịu được nữa, đem người đến viện của lục tiểu thư, muốn trói ta bắt đi.

"Nương. Bỏ đi. Thả nàng ra đi." Nàng lại cầu xin cho ta. Lục tiểu thư đối xử với ta thật tốt. Mũi ta hơi đau, cảm thấy rất có lỗi với nàng.

"Nguyên Trạm h.i.ế.p người quá đáng!" Lý phu nhân tức giận "Vì một tiện tì như thế mà dám khinh nhục con. Hắn cho rằng Lý gia ta rất dễ bắt nạt sao?"

"Nương" Lục tiểu thư cao ngạo ngẩng đầu, "Cho nên nam nhân như thế con cũng không cần. Nếu hắn đã thực sự chướng mắt con thì con cần gì phải bám lấy hắn không buông. Hắn thực sự cho rằng bản thân là hi thế trân bảo* gì sao?"

*Đồ quý giá

Sắc mặt Lý phu nhân đã khá hơn nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này. Lục tiểu thư khuyên nhủ một hồi, bà ấy mới đồng ý để cho ta đi cùng Nguyên công tử.

Lục tiểu thư mang khế ước bán mình tới, tự mình đặt vào trong tay ta.

"Nguyên Trạm đúng là hi thế trân bảo," nàng nhẹ giọng nói, "Ta kì thật... rất hâm mộ ngươi."

Mắt ta cay cay, rưng rưng quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái cảm tạ nàng.