Chương 5 - Nguyện Vong
Tôi đến nghĩa trang, trước bia mộ của Chỉ Chỉ, quả nhiên Hứa Hành Chu đang ở đó.
Tôi bước lại gần, thấy anh ta cúi đầu tựa lên bia mộ, phía trên là bức ảnh Chỉ Chỉ cười rạng rỡ.
Đó là ảnh tôi chụp cho con bé vào Ngày Quốc tế Thiếu nhi, tại một tiệm chụp ảnh.
Trong tiệm rất đông người, đa số là các gia đình đến chụp ảnh chung. Nhìn những gia đình hạnh phúc ấy, tôi thấy thật tủi thân.
Chỉ Chỉ ngoan ngoãn nắm tay tôi, an ủi:
“Mẹ ơi, có mẹ ở bên, Chỉ Chỉ rất vui rồi!”
Nhưng tôi biết, con bé thực ra rất buồn. Vì không muốn tôi buồn, con bé cố nở nụ cười.
Hứa Hành Chu nhìn ảnh Chỉ Chỉ, khóc không ngừng.
Chúng tôi ngồi ở nghĩa trang rất lâu, đến tận khi trời sắp tối, tôi mới mở miệng:
“Là anh gi,et Lý Chỉ Nhược?”
Anh ta gật đầu:
“Phải.”
“Tại sao?”
“Vì cô ta gi,et Chỉ Chỉ.”
“Sao anh biết?”
“Hôm qua tôi sợ em làm chuyện dại dột nên đã lén đi theo em. Cuộc đối thoại của em và Lý Chỉ Nhược, tôi nghe hết rồi…” Gương mặt anh ta tràn đầy đau khổ.
“Là tôi đã hại ch,et Chỉ Chỉ.”
“Anh không nên gi,et cô ta. Tôi đã quay lại lời thú tội của cô ta, nộp cho cảnh sát, họ sẽ xử lý công bằng.”
“Nhưng như vậy em sẽ phải ngồi tù.”
“Hứa Hành Chu, chuyện này không liên quan đến anh,” tôi nhìn anh ta bình thản.
“Chỉ Chỉ là con tôi, tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì con bé.”
“Hứa Nguyện,” anh ta gọi tên tôi.
“Chỉ Chỉ cũng là con của tôi. Tôi cũng sẵn sàng làm tất cả vì con bé.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, móc từ túi ra một chiếc thẻ tín dụng:
“Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi. Tôi gi,et người, không thể thoát được, nên đưa hết cho em.”
Tôi định từ chối nhưng anh ta nhanh tay nhét thẻ vào tay tôi.
“Lý Chỉ Nhược đáng ch,et, tôi cũng vậy.” Anh ta bất ngờ ôm lấy tôi.
“Cỏ dại trên bia mộ Chỉ Chỉ cần có người nhổ sạch. Hứa Nguyện, em phải sống thật tốt.”
Không chờ tôi trả lời, anh ta nhìn tôi thật sâu, rồi quay người rời đi.
Tôi không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi làm lá cây xào xạc.
Đợi đến khi anh ta đi xa, tôi mới hoàn hồn.
“Một ngôi sao sáng lấp lánh, đầy trời những ngôi sao nhỏ…”
Tôi nhắm mắt lại, gió thổi qua lá cây, trong đầu vang lên giai điệu bài “Twinkle, Twinkle, Little Star.”
Tiếng nhạc dần biến thành một giọng hát non nớt quen thuộc, đó là giọng của Chỉ Chỉ.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy con bé mặc chiếc váy trắng nhỏ xinh, vừa hát vừa vẫy tay với tôi.
“Mẹ ơi!”
“Chỉ Chỉ!”
Tôi bật khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Con bé vẫn cười rạng rỡ, chạy về phía tôi, đôi tay nhỏ dang rộng như muốn ôm lấy tôi.
Lần này, tôi đã thực sự ôm được Chỉ Chỉ.
(Hết)