Chương 4 - Nguyện Vong
Tôi nhếch môi:
“Vậy thì, cô Lý, xin mời rời khỏi đây. Tôi không muốn thấy cô, và cũng hy vọng cô đừng bao giờ tới nhà họ Hứa nữa.”
Có lẽ vì nhà họ Hứa cảm thấy áy náy với tôi.
Đối diện sự mạnh mẽ bất ngờ của tôi, không ai ngăn cản, chỉ im lặng đồng tình, ngầm ủng hộ tôi.
Lý Chỉ Nhược nhìn quanh, cuối cùng tức giận vơ túi bỏ đi.
Vào nhà, ba mẹ Hứa kiếm cớ rời đi, chỉ để lại tôi và Hứa Hành Chu trong phòng.
Tôi không nói gì, lấy từ túi xách ra một tờ giám định AND thật, ném lên mặt anh ta.
Anh ta cầm lên đọc, đến cuối cùng, tay run rẩy không ngừng.
“Hứa Hành Chu, có phải anh nghe lời Lý Chỉ Nhược, nghĩ tôi là loại người dùng thân xác để kiếm tiền? Đường đường một sinh viên đại học, anh không phân biệt nổi ảnh chỉnh sửa sao? Nói cho anh biết, tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh. Hứa Chỉ Chỉ chính là con ruột của anh!”
“Tôi…”
“Anh thậm chí còn không muốn đưa Chỉ Chỉ đi xét nghiệm lại, chỉ lạnh nhạt với con bé suốt những năm qua. Anh đúng là kẻ tự cao tự đại!”
“Hứa Nguyện, nghe tôi giải thích…”
“Hứa Hành Chu, anh đúng là một thằng khốn nạn!” Nước mắt tôi tràn đầy mặt.
“Chỉ Chỉ yêu bố mình đến vậy. Dù biết bố không yêu mình, con bé vẫn cố gắng làm mọi điều tốt nhất để bố hài lòng. Con bé thậm chí tắm nước lạnh để ốm, chỉ để anh đến thăm nó!”
“Tôi…”
“Anh có biết ước nguyện mỗi năm của Chỉ Chỉ là gì không? Năm nào con bé cũng ước được bố ở lại tổ chức sinh nhật với mình, chỉ một lần thôi, nhưng anh chưa bao giờ làm được! Mỗi năm sinh nhật Chỉ Chỉ, anh đều ở bên Lý Chỉ Nhược, ôm con trai cô ta!”
Anh ta bước tới, định ôm tôi.
Tôi nắm lấy cổ áo anh ta, khóc nức nở:
“Trả lại Chỉ Chỉ cho tôi! Trả lại con bé cho tôi! Anh trả con bé lại cho tôi!”
Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại. Bao ngày đêm kiệt sức khiến tôi ngất lịm trong vòng tay anh ta.
09
Trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói ngây thơ của Chỉ Chỉ:
“Mẹ ơi!”
Tôi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tài nào thấy con bé.
Rồi giọng nói sắc nhọn của Lý Chỉ Nhược vang lên:
“Hứa Nguyện, cô đáng đời! Chỉ Chỉ của cô sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
Ngay sau đó, một giọng nói khác cất lên, như nhắc nhở tôi:
“Hứa Nguyện, mối thù của con bé vẫn chưa được báo, cô mau tỉnh dậy!”
Đúng vậy, Chỉ Chỉ còn chưa được báo thù. Tôi chưa có tư cách để nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, tôi không ngừng vùng vẫy và chạy, quyết tâm phải tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, đập vào tầm nhìn của tôi là trần nhà trắng toát và tiếng nhỏ giọt của bình truyền dịch.
Tôi quay đầu sang bên và nhìn thấy Hứa Hành Chu.
Có lẽ anh ta đã ở đây canh chừng suốt mấy đêm liền. Áo sơ mi trên người nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, đôi mắt đầy tia máu, quầng thâm đậm dưới mắt.
Thấy tôi tỉnh lại, anh ta vội vàng gọi bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục. Lúc này, biểu cảm của anh ta vừa nhẹ nhõm vừa mang chút vui mừng.
“Bác sĩ nói em kiệt sức do quá đau buồn và thiếu ngủ trong thời gian dài, nên mới ngất đi.”
Tôi dựa vào gối, lạnh lùng nói:
“Anh làm gì ở đây? Tôi không cần anh giả vờ thương xót.”
“Hứa Nguyện, xin lỗi. Chuyện của Chỉ Chỉ… tất cả đều là lỗi của tôi.”
Xin lỗi thì có ích gì? Không gì có thể thay đổi được sự thật.
Tôi im lặng quay mặt đi, nhắm mắt lại.
“Hứa Nguyện,” anh ta nhẹ nhàng gọi tên tôi, “cho tôi một cơ hội nữa, được không?”
Tôi giữ im lặng, thay cho câu trả lời.
“Tôi biết em rất hận tôi. Tôi cũng biết mình đã sống thật tệ bạc suốt những năm qua.” Anh ta cúi đầu, giọng nghẹn lại, như thể đang khóc.
“Không phải tôi cố tình lạnh nhạt với Chỉ Chỉ, mà là tôi… tôi quá sợ hãi. Tôi thật lòng muốn đối tốt với em và con bé, nhưng tôi…”
“Vậy thì sao?” Tôi quay đầu nhìn anh ta. “Anh muốn nói gì đây?”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Giữa tôi và anh ta, khoảng cách chỉ là vài bước chân, nhưng cảm giác như một vực thẳm chia cách chúng tôi. Bên trong vực thẳm đó là những năm tháng đau khổ chồng chất.
Anh ta đứng ở đầu kia, tôi đứng ở đầu này, mãi mãi không thể vượt qua.
“Tôi đã sai, tôi hối hận rồi. Liệu em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi chuộc lỗi với Chỉ Chỉ không?”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Không cần. Anh không xứng.”
“Hứa Nguyện…”
“Tôi bảo anh ra ngoài!”
“Xin em đấy.”
“Anh không chịu đi? Được, vậy tôi đi.” Tôi giận dữ vén chăn ra, rút kim truyền dịch, chân trần bước ra khỏi giường, hướng thẳng ra cửa.
Hứa Hành Chu nắm lấy tay tôi, khiến tôi đau điếng.
Tôi vừa đi vừa cố gắng đẩy anh ta ra. Trong lúc xô đẩy, tôi mất thăng bằng, suýt ngã. Nước mắt tôi không kìm được, cứ thế trào ra.
Chỉ Chỉ, con có nghe thấy không? Bố con cuối cùng cũng nói lời xin lỗi.
Nhưng giờ đây, mẹ con ta không cần nữa.
Sau trận cãi vã ấy, Hứa Hành Chu không còn cầu xin tôi tha thứ, chỉ lặng lẽ ở bên, chăm sóc tôi từng chút một.
Hôm trước ngày xuất viện, tôi nhìn anh ta đang chăm chú gọt táo, bất giác ngẩn người.
“Hứa Hành Chu, anh thực sự muốn chuộc lỗi với Chỉ Chỉ sao?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lên, không chút do dự mà gật đầu.
Tôi siết chặt sợi dây chuyền có lọ tro cốt của Chỉ Chỉ, trong lòng cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt.
10
Hứa Hành Chu giúp tôi tìm vài gã côn đồ.
Đến giờ hẹn, một chiếc xe van gần như sắp hỏng đỗ lại trước nhà xưởng bỏ hoang nơi tôi đang chờ.
Người trên xe không xuống, chỉ ném một chiếc bao tải xuống rồi lái xe đi thẳng.
Tôi cởi dây buộc ra, Lý Chỉ Nhược bị bịt miệng, nhắm mắt bất tỉnh.
Tôi vừa ôm vừa kéo cô ta vào trong nhà xưởng.
Hứa Hành Chu gọi điện cho tôi, dường như muốn khuyên tôi đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Chuyện còn lại không liên quan đến anh nữa, anh không cần can thiệp,” tôi lạnh lùng phủi sạch quan hệ.
“Hứa Nguyện, rốt cuộc em định làm gì?”
“Chúng ta sống tốt với nhau không được sao?”
Tôi đáp lại đầy lạnh nhạt:
“Không được.”
Chỉ Chỉ luôn nói tôi là người mẹ dũng cảm nhất trên đời, là siêu nhân của con, có thể bảo vệ con mọi lúc mọi nơi.
Nhưng tôi đã thất hứa, tôi không bảo vệ được con bé.
Khi biết sự thật, tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ Chỉ tin tưởng tôi như vậy, tôi không thể yếu đuối trước mặt con, không thể để con thất vọng, đúng không?
Tôi trói Lý Chỉ Nhược vào ghế, sau đó hắt nước vào mặt cô ta cho tỉnh.
Cô ta bị sặc, mở mắt ra, khi nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy hoảng sợ.
“Hứa Nguyện, cô đang làm gì vậy?”
Tôi không đáp. Cô ta nhìn quanh, cố tỏ vẻ bình tĩnh, dò hỏi:
“Cô trói tôi lại là muốn tôi tránh xa Hứa Hành Chu sao? Tôi đồng ý, tôi sẽ không tìm anh ấy nữa.”
“Chính cô đã nhốt Chỉ Chỉ đúng không?”
Nghe tôi hỏi, Lý Chỉ Nhược nhíu mày, vai cô ta giật giật, cố gắng thoát khỏi dây trói.
Nhưng vô ích, vì tôi dùng nút thắt của ngư dân, không thể nào gỡ được.
“Cô đã hiểu lầm rồi.”
Lúc này, sự hoảng loạn không thể che giấu, cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy.
Cô ta biết hôm nay tôi đến đây vì lý do gì.
“Hứa Nguyện, thật sự là hiểu lầm. Hôm đó… hôm đó, tôi tình cờ thấy Chỉ Chỉ, chỉ muốn dọa con bé một chút nên mới đưa nó vào căn phòng đó.”
“Tôi không ngờ sẽ xảy ra hỏa hoạn. Ban đầu tôi định quay lại cứu con bé, nhưng lửa quá lớn, Văn Văn lại cứ ôm tôi khóc, tôi không thể thoát thân.”
“Tại sao cô không nói với Hứa Hành Chu rằng Chỉ Chỉ còn ở trong đó?” Nước mắt tôi tuôn rơi.
“Tại sao cô không báo với nhân viên cứu hộ rằng bên trong còn một đứa trẻ?”
“Tôi không cố ý, cô phải tin tôi! Tôi cũng là một người mẹ, sao tôi có thể nhẫn tâm làm hại một đứa trẻ như vậy chứ.”
“Cô không xứng làm mẹ!”
Thấy tôi thực sự nghiêm túc, cô ta không ngừng cầu xin.
“Hứa Nguyện, xin cô, tha cho tôi. Văn Văn còn nhỏ, thằng bé không thể thiếu mẹ. Tôi cầu xin cô!”
“Con gái tôi cũng còn rất nhỏ, nhưng con bé đã mất mẹ mãi mãi.”
Tôi gật đầu, giơ con d,ao nhọn lên.
Cô ta đ,iên cuồng lắc đầu, hoảng loạn đến mức ghế cũng bị kéo lùi lại để tránh.
Bất cẩn, ghế vấp phải đá gồ ghề trên nền, cô ta ngã ngửa ra sau, đập xuống đất bất tỉnh.
Chân tôi mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.
Không xa chỗ đó, chiếc máy quay tôi đã đặt từ trước vẫn đang nhấp nháy đèn đỏ.
Đủ rồi. Với lời thú nhận này, tôi cuối cùng cũng có thể đòi lại công bằng cho Chỉ Chỉ.
11
Tôi rửa mặt bằng nước sạch, thay bộ quần áo khác, quyết định tìm một khách sạn để ngủ một giấc thật sâu, sau đó đến thăm Chỉ Chỉ, rồi đến đồn cảnh sát để tự thú.
Giam giữ người bất hợp pháp, dù sao cũng là phạm pháp.
Đó là giấc ngủ sâu và yên bình nhất của tôi trong suốt thời gian qua, không mộng mị gì cả.
Khi tỉnh dậy, tôi hơi mơ hồ, không biết đã qua bao lâu.
Mở điện thoại, tôi sửng sốt khi thấy tin tức về cái ch,et của Lý Chỉ Nhược chiếm sóng trang đầu.
Tôi vội mở bài báo, đọc từng chữ thật cẩn thận.
Không thể nào! Rõ ràng cô ta không ch,et!
Sau khi dọa cô ta ngất đi, tôi còn cởi trói cho cô ta, chờ cô ta tỉnh lại rồi mới rời đi.
Sao lại có thể… sao lại thế này?!
Cơn đau đầu ập đến, tôi đột nhiên nghĩ đến Hứa Hành Chu.
Chẳng lẽ là anh ta?!
Tôi vội gọi cho Hứa Hành Chu, nhưng không ai bắt máy. Lòng tôi càng lúc càng bất an.
Điện thoại của mẹ anh ta bỗng gọi đến. Vừa bắt máy, tôi đã nghe tiếng bà khóc nức nở:
“Hứa Nguyện, con có biết Hành Chu đi đâu không? Nhà mình bỗng dưng có rất nhiều cảnh sát đến.”
Tôi suy nghĩ rồi đoán ra một nơi.