Chương 2 - Nguyện Vọng Bị Xoay Chuyển
2
Chỉ không ngờ, có một ngày… cái miệng độc đó sẽ dùng để bênh vực một cô gái khác, công kích tôi tới tận cùng.
Mười tám năm qua cuộc đời tôi dường như chỉ có hai phần.
Một nửa dành cho học hành.
Một nửa trao trọn cho Lâm Thời An.
Trong mắt bạn bè cùng trang lứa, tôi lạnh lùng, lập dị, khô khan và cứng nhắc.
Bọn họ thường thì thầm sau lưng: “À, cái cô mọt sách suốt ngày chỉ biết học, không quan tâm gì xung quanh đó hả?”
Với những lời đó, tôi chỉ cười cho qua.
Tôi không phải thiên tài.
Nhưng tôi tin, cần cù sẽ bù thông minh.
Lên lớp 12, tôi càng toàn tâm toàn ý dồn hết sức cho việc học.
Còn Lâm Thời An, thì hoàn toàn khác.
Cậu ấy đầu óc linh hoạt, tư duy nhanh nhạy, nhiều kiến thức chỉ cần nghe qua là hiểu ngay.
Ngay từ năm lớp 11 đã tự học vi phân tích của đại học.
Dù thỉnh thoảng bận tổ chức hoạt động mà nghỉ học vài ngày, cậu ấy vẫn luôn đứng đầu trong các kỳ thi.
Là “học thần” trong mắt tất cả mọi người.
Đẹp trai, thông minh, đầy khí chất — một chàng trai trẻ rạng rỡ.
Với một người như vậy làm bạn thanh mai trúc mã, tôi thật khó mà không rung động.
Từ khi bắt đầu biết thích, tôi chưa bao giờ che giấu tình cảm dành cho cậu ấy.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, tôi luôn nghĩ rằng, chúng tôi là tình cảm hai chiều.
Từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi?
Chỉ trong một thoáng, những chi tiết tôi từng phớt lờ bỗng hiện rõ mồn một trước mắt.
Giang Thời Nghi là học sinh năng khiếu múa.
Gương mặt, vóc dáng, và khí chất dịu dàng đậm chất vùng sông nước Giang Nam của cô ấy — đều là những thứ mà nhiều cô gái cùng lứa tuổi khó có thể sánh bằng.
Vừa mới chuyển đến, cô ấy đã khiến phần lớn nam sinh phải ngoái nhìn.
Nhiều người xem cô ấy như nữ thần.
Có người còn trêu chọc:
“Một người là Thời An, một người là Thời Nghi. Tên như vậy có phải là duyên phận trời định không? Xưa có ngọc lành vàng quý, nay có couple ‘Thời Thời’~”
Lại có người chen vào:
“Thôi đi, chẳng phải Lâm Thời An có ‘vợ hờ từ nhỏ’ rồi à?”
Mọi người cười ồ cả lên: “Ý cậu là con mọt sách kia hả?”
“Ba năm học cùng lớp mà tớ còn không nhớ mặt cô ta thế nào nữa, nhạt nhòa lẫn vào đám đông, sao mà sánh được với Giang Thời Nghi nổi bật như thế.”
Còn có người nói thẳng không nể nang:
“Không so thì không đau.”
“Lâm Thời An, rốt cuộc cậu thích cô ta ở điểm nào thế?”
Lúc đó, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.
Không cố ý dừng lại nghe Lâm Thời An trả lời, cũng không để mấy lời thiếu thiện chí đó vào lòng.
Nhưng giờ nghĩ lại…
Hình như mọi thứ bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.
Lâm Thời An và Giang Thời Nghi bắt đầu có nhiều tương tác hơn.
Trên đường đi ăn ở căn-tin,
ghế ngồi cạnh nhau trong phòng tự học,
cùng nhau so đáp án sau mỗi kỳ thi…
Đâu đâu cũng thấy bóng dáng hai người họ đi cạnh nhau.
Khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ còn hơn ngàn lời tỏ tình.
Có lẽ, đó mới là lý do thật sự khiến Giang Thời Nghi sửa nguyện vọng của tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lâm Thời An:
“Mười hai năm đèn sách, tớ tưởng cậu là người hiểu rõ nhất sự cố gắng của tớ.”
“Nếu tớ không đăng nhập lại kiểm tra thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tương lai của tớ?”
“Lâm Thời An, cậu thực sự nghĩ… đây chỉ là một trò chơi thôi à?”
“Đến nước này rồi, tớ chỉ muốn một lời xin lỗi. Vậy là quá đáng lắm sao?”
Có lẽ vẻ mặt tôi quá nghiêm túc.
Đồng tử Lâm Thời An bất chợt co lại, cậu ấy quay mặt đi, đưa tay lên gãi mũi.
“Cậu vốn dĩ luôn cẩn thận mà… với lại, bọn tớ cũng tính trước hạn chót sẽ sửa lại rồi…”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ấy, không nói một lời, nhưng vẫn kiên quyết.
Một lúc lâu sau.
Người từ đầu đến giờ vẫn im lặng — Giang Thời Nghi — cuối cùng cũng mở miệng:
“Xin lỗi.”
“Được chưa?”
Cô ta kéo tay áo của Lâm Thời An.
“Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, em đã không nên để anh đồng ý cái vụ cá cược đó rồi.”
“Thời An, em thật sự sợ lắm, em muốn về nhà.”
Nói xong, hai người họ nhìn nhau như không có ai xung quanh, ánh mắt dính lấy nhau, dính đến mức phát ngấy.
Cảnh sát bên cạnh khẽ liếc tôi một cái rồi lắc đầu bất lực.
Tôi im lặng, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời.
Tôi quay người, là người đầu tiên bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Ngoài trời chẳng biết từ bao giờ đã mưa như trút nước.
Tôi đứng dưới mái hiên, đợi ba mẹ đến đón.
Ngay sau đó, Lâm Thời An cũng bước ra, không nói một lời, cởi phăng áo thun của mình.
Một tay che lên đầu Giang Thời Nghi, một tay ôm eo cô ấy.
Hai người nép vào nhau, vừa ôm vừa chạy trong mưa.
Nhìn hai bóng dáng tung tăng giữa màn mưa ấy, cổ họng tôi đắng chát.
Trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, âm ỉ đau.
Làm sao mà không buồn cho được?