
Trước ngày hạn chót nộp nguyện vọng thi đại học, tôi bỗng phát hiện bảng nguyện vọng của mình đã bị người khác chỉnh sửa đến mức không thể nhận ra.
Sau khi khẩn cấp chỉnh lại, tôi lập tức báo công an.
Dưới sự chứng kiến của cảnh sát, người bị yêu cầu xin lỗi tôi là Giang Thời Nghi, nước mắt lưng tròng.
Lâm Thời An — thanh mai trúc mã đến trễ, bước vào rồi lập tức chắn cô ta ra sau lưng:
“Chỉ là hình phạt của một trò chơi thôi, chẳng phải cậu đã sửa lại rồi sao? Có cần phải báo cảnh sát không?”
“Thẩm Tâm Nhiên, cậu có thể đừng lúc nào cũng lạnh lùng vô vị như vậy được không?”
Tối hôm đó, Lâm Thời An chỉnh sửa nguyện vọng để vào học cùng trường đại học với Giang Thời Nghi.
Đối mặt với sự kinh ngạc của bạn bè, cậu ta tỏ ra đầy khí thế:
“Tôi không giống như ai kia, tôi chơi được thì chịu được.”
Nói xong, dường như cậu ta lại nhớ đến lời hứa giữa chúng tôi:
“Tiểu Nhiên, bây giờ đổi nguyện vọng sang Đại học Nam Kinh với tôi vẫn còn kịp.”
Tôi nhìn đồng hồ, khẽ cười rồi lắc đầu.
Tương lai là thứ quá quan trọng, tôi không thể vì ai mà từ bỏ.
Bình luận