Chương 2 - Người Yêu Cũ Là Ông Chủ
5
Đứng trước tủ lạnh, tôi định hỏi Đỗ Thanh là muốn uống Ṫüₘ nước ép hay sữa chua.
Tên WeChat của Đỗ Thanh là “Tiểu Đỗ Tiểu Đỗ, may mắn ghé thăm”.
Tôi rất có thiện cảm với cô ấy, liền trực tiếp thân mật gọi cô ấy là Tiểu Đỗ.
“Tiểu Đỗ…”
Chưa kịp dứt lời, tôi đã đồng thời nhận được ba tiếng đáp lại.
Loa trợ lý giọng nói thông minh Tiểu Độ: “Tôi đây.”
Đỗ Thanh: “Vâng, chị Đường Đường.”
Giang Độ cũng theo phản xạ khẽ đáp một tiếng, rồi ngẩng mắt nhìn tôi với ánh nhìn phức tạp.
Tay cầm nước ép của tôi khựng lại, ngẩn người đứng tại chỗ.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, hồi đại học yêu nhau, hai người rất dính nhau, tôi còn cố ý gọi Giang Độ là Tiểu Độ.
Thiếu nữ đứng trên bậc thềm, hai tay làm loa, cười đến cong cong hàng mày.
“Tiểu Độ Tiểu Độ~”
Dưới ánh nắng, trong mắt thiếu niên lấp lánh ánh sáng vụn vặt.
Đôi mắt sâu thẳm ấy khi nhìn thiếu nữ lúc nào cũng mang theo ý cười.
Trông có chút hư hỏng, luôn khiến thiếu nữ tim đập mặt đỏ.
“Anh đây, luôn ở đây.”
Thiếu niên và thiếu nữ nhìn nhau cười, rực rỡ như mặt trời chói chang.
Đỗ Thanh nghi hoặc chớp mắt, nhìn về phía Giang Độ: “Vừa nãy anh…”
“Em nghe nhầm rồi.”
Biểu cảm của Giang Độ nghiêm túc đến quá mức, Đỗ Thanh lập tức trở nên thiếu tự tin.
“À, vậy sao, chắc là em nghe nhầm rồi.”
6
Hôm đó, vừa tiễn xong toàn bộ học sinh tan lớp, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
Trong điện thoại, bà hoảng loạn kêu gào: “Tiểu Đường, mau đến đây! Mẹ cầu xin con, mau đến quán bar Hạ Lăng, phòng VIP 207… các người đừng qua đây! A…”
Nghe tiếng hét sợ hãi của bà, tôi lập tức rối bời, vội vàng chạy tới.
Trong phòng VIP, ánh đèn rực rỡ, nam nữ chen chúc vui đùa trên ghế sofa, chỉ riêng là không thấy bóng dáng mẹ tôi đâu.
Thấy tình hình không ổn, tôi cố tỏ ra bình tĩnh lùi lại.
Nhưng phát hiện cửa đã bị người ta đóng lại.
Tôi bị một người phụ nữ trang điểm đậm lén véo cánh tay, kéo tới trước mặt một lão đàn ông.
Đến quá gấp, tôi chưa kịp thay bộ váy múa Latin trên người.
Ánh mắt dơ bẩn của đối phương từ dưới lên trên, từng chút một dò xét đôi chân tôi.
“Xinh thật đấy, nghe mẹ cô nói, trước kia cô là hoa khôi khoa múa đúng không? Bảo sao đôi chân đẹp thế, ha ha ha.”
Tim tôi từng chút từng chút chìm xuống, cổ họng liên tục dâng lên cảm giác buồn nôn.
Đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh.
Tôi cố gắng gượng cười, cúi mình nịnh nọt: “Trước khi đến mẹ tôi đã dặn dò cả rồi, tôi hiểu hết, anh yên tâm.”
Gã đàn ông đầu to tai béo cười đầy tà ý, phả một vòng khói thuốc về phía tôi.
“Đúng là mẹ nào con nấy, đã mẹ cô dạy rồi thì tôi cũng yên tâm. Chỉ cần cô làm tôi vui, tôi đảm bảo sẽ để cô sống sung sướng hơn cả mẹ cô.”
Nghe những lời đó, cảm giác muốn nôn đã trào tới cổ họng.
Sắc mặt tôi trắng bệch, vẫn cố nhẫn nhịn làm nũng tỏ ra yếu đuối.
“Tổng giám đốc Vương, tôi muốn đi vệ sinh một chút, chuẩn bị vài thứ đặc biệt, được không~”
Không ngờ ông ta còn cho một người phụ nữ theo sát tôi, bất đắc dĩ tôi đành vào nhà vệ sinh trước rồi nghĩ cách sau.
Điện thoại được kết nối, tôi lạnh giọng hỏi: “Bà đâu rồi? Bà muốn làm gì?”
“Chắc cô đã gặp Tổng giám đốc Vương rồi nhỉ? Cô ở bên ông ta cho vui, biết đâu ông ta lại cưới cô về làm bà lớn nhà giàu thì sao. Tôi đã lạnh nhạt với cô suốt hai năm rồi, cô cũng nên biết điều một chút chứ!
“Không nói nữa, đúng là đồ xui xẻo, vừa bắt máy nói chuyện với cô là tôi thua sạch ván mạt chược, cúp đây!”
Không đợi tôi cầu xin bà nể chút tình mẹ con mà cứu tôi, bà đã cúp máy.
Trái tim tôi lập tức như rơi thẳng xuống hầm băng.
7
Người phụ nữ bên ngoài nhà vệ sinh mất kiên nhẫn hét lên: “Này, xong chưa hả? Còn không ra, tôi vào kéo cô ra bây giờ!”
Tôi quan sát xung quanh, không còn đường lui, chỉ có thể liều một phen tìm lối thoát.
“Tôi ra ngay đây!”
Người phụ nữ kia nheo mắt hút thuốc, tôi cúi đầu định lén lút lách qua bên cạnh cô ta.
Không ngờ vừa đi được mấy bước, cô ta đã phát hiện ra tôi.
Tim tôi thót lại, vội vàng tăng tốc bỏ chạy.
Không ngờ lại bị cô ta túm mạnh tóc, tay kia thô bạo giật cổ áo tôi kéo lệch xuống vai.
Tôi hoảng loạn dùng tay che chắn, lại bị cô ta trực tiếp kéo ngã xuống đất.
Tiếng động cũng kéo Tổng giám đốc Vương tới.
Tôi nhục nhã nhắm chặt mắt, trong đầu lướt qua đủ loại ý nghĩ cực đoan.
Đột nhiên, một giọng nói khàn thấp, đè nén tức giận vang lên.
“Các người mẹ nó đang làm cái gì vậy?”
Là Giang Độ.
Anh sải bước tới, khoác lên người tôi một chiếc áo ngoài, trên đó còn phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Sau đó dịu dàng kéo tôi đứng dậy.
“Ồ, đây chẳng phải ông chủ Giang sao? Sao thế, anh cũng để ý con bé này à, nhường cho anh là được rồi.”
Anh lạnh lùng liếc đối phương một cái, đôi mắt đen thẫm tràn ngập sát khí.
Bộ dạng nhếch nhác, khó coi nhất của tôi đã bị anh nhìn thấy.
Hóa ra, quán bar này cũng là của anh.
Tôi vừa mở cửa ghế phụ.
Giang Độ đã không mang theo chút cảm xúc nào lên tiếng:
“Ra ghế sau.”
Tôi khựng lại một giây, nhẹ nhàng đóng cửa xe, xoay người ngồi vào ghế sau.
Ngực âm ỉ đau nhói.
Cũng đúng thôi, ghế phụ thường là chỗ dành cho người thân cận nhất.
Giang Độ đưa tôi thẳng lên tận lầu, tôi lấy chìa khóa mở cửa, do dự có nên mời anh vào không.
Vừa xoay người định mở miệng, Giang Độ đã không quay đầu bước vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, anh cau mày châm một điếu thuốc.
Có lẽ nhận ra ánh nhìn của tôi, anh lạnh nhạt nhấc mí mắt, nhìn thẳng về phía tôi.
Cửa thang máy khép hẳn, cắt đứt tầm nhìn giao nhau.
8
Sau chuyện hôm đó, chỉ cần Đỗ Thanh không có tiết ở trường là lại chạy tới tìm tôi trò chuyện, hoặc đến phòng tập xem tôi nhảy.
Tôi mơ hồ đoán ra được, chắc hẳn là Giang Độ bảo cô ấy tới ở bên tôi.
Hôm nay, tôi cùng Đỗ Thanh ra ngoài dạo phố.
Lúc về, Đỗ Thanh gọi điện cho Giang Độ tới đón.
Tôi rất tự giác ngồi vào ghế sau.
Không ngờ, Đỗ Thanh cũng lên ghế sau từ phía bên kia.
Tôi ngẩn người nhìn cô ấy.
Cô ấy… sao không ngồi ghế phụ?
“Chị Đường Đường, chị sao thế?”
Tôi nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười.
“Không sao, vừa nãy hơi thất thần thôi.”
Đưa chúng tôi về tới nhà, Giang Độ liền quay lại cửa tiệm, nghe nói phải phỏng vấn quản lý cửa hàng lẩu.
Tôi và Đỗ Thanh ngồi trong phòng khách uống rượu trái cây, trong trạng thái hơi ngà ngà thì tán gẫu.
“Chị Đường Đường, thật ra không giấu gì chị, lúc đó em xin WeChat của chị, một là muốn dán dán với mỹ nữ, hai là muốn tác hợp chị với anh trai em.”
Tôi sững sờ nhìn Đỗ Thanh.
“Anh trai em?”
9
“Ừm, anh ấy là anh trai em, bọn em theo họ của bố mẹ khác nhau.
“Không phải chứ, chị Đường Đường, chị… chẳng lẽ nghĩ bọn em là người yêu à, ha ha ha.”
Tôi ngượng ngùng gật đầu, Đỗ Thanh cười còn lớn tiếng hơn.
“Hồi em học mẫu giáo, mẹ em… qua đời vì tai nạn. Khi đó, bố mẹ và anh trai lái xe tới đón em, kết quả gặp tai nạn giao thông, bố và anh trai bị thương, còn mẹ ngồi ghế phụ… cứ thế rời xa bọn em mãi mãi.”
Tôi chợt nhớ tới một thống kê từng xem trước đó, trong tai nạn giao thông, tỷ lệ tử vong ở ghế phụ là cao nhất.
Thảo nào hôm đó, Giang Độ không cho tôi ngồi ghế phụ.
“Sau đó, khi em học cấp hai, công ty của bố lại bị một người tên Lý Sơn cạnh tranh ác ý đến phá sản, bố lên cơn đau tim rồi cũng qua đời.”
Mi mắt tôi giật mạnh, người mà mẹ tôi tái hôn cũng tên là Lý Sơn.
Trực giác nói với tôi, đó chính là cùng một người.
“Rồi nữa, năm em học lớp mười, kỳ nghỉ về nhà, anh trai đầy ý cười nói với em rằng anh ấy yêu rồi, đối phương rất xinh đẹp, rất giỏi giang. Đó là lần đầu tiên sau khi bố mẹ mất, em thấy trong mắt anh lại lóe lên ánh sáng vụn vặt, có hy vọng cho tương lai, chứ không còn tê liệt nữa.
“Nhưng không lâu sau, đối phương đã nhẫn tâm đá anh em, vì chê điều kiện gia đình của anh ấy.”
Tôi cúi đầu, miễn cưỡng kéo khóe môi: “Vậy… anh trai em chắc hẳn rất hận cô ấy nhỉ.”
“Không.”
Đỗ Thanh lắc lư cái đầu choáng váng, nói tiếp trong giọng lơ mơ: “Em cũng từng hỏi anh ấy như vậy, anh ấy lắc đầu, lắc đầu rất dứt khoát, em cũng không hiểu…
“Anh ấy cười khẩy nói với em, là do bản thân anh ấy vô dụng, sao lại trách cô ấy được? Thứ anh ấy hận mãi mãi chỉ là chính mình, kẻ không có năng lực cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn…
“Anh ấy từng vì cô gái đó mà bỏ thuốc, bỏ rượu. Sau khi chia tay, thuốc hút còn nhiều hơn. Sau khi em xuất viện, anh ấy cuối cùng cũng không kiêng dè nữa, uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.”
Nghe những lời ấy, tim tôi như bị một con dao cùn cắt từng nhát một.
“Xin lỗi nhé, Thanh Thanh, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Tôi che miệng, bước chân loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt hết lần này đến lần khác, rồi lại khóc đỏ hoe mắt hết lần này đến lần khác.