Chương 3 - Người Thứ Ba Trong Cuộc Đời Chính Mình

6

“Tôi muốn ăn lẩu.”

Nồi lẩu đỏ rực sôi sùng sục, Giang Trì nhúng một miếng sách bò, đợi mười lăm giây rồi vớt lên gắp cho tôi.

Tôi cắn một miếng nhỏ, giòn và mềm.

Nhưng khi muốn nuốt, tôi lại không thể.

Từ hai ngày trước, tôi đã cảm thấy nuốt là một việc rất khó khăn.

Nửa năm trước, tôi đã bắt đầu bị đau dạ dày, thỉnh thoảng buồn nôn, muốn ói.

Tôi cứ nghĩ đó là do thường xuyên bỏ bữa sáng và ăn uống không đúng giờ.

Từ thời còn đi học, tôi đã ăn uống thất thường, lúc đói lúc no, chẳng bao giờ ăn đúng bữa.

Cơ thể đã cảnh báo tôi từ lâu, nhưng tôi không bận tâm.

Tôi giả vờ lau miệng, lén nhổ miếng sách bò ra giấy ăn.

“Vẫn nên ăn lẩu trắng thôi.”

Tôi vừa nói xong, Giang Trì đang định trêu tôi tự vả, thì điện thoại của anh sáng lên.

Anh cúi xuống, nhanh chóng trả lời một tin nhắn, trên mặt thoáng qua nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.

Tôi chống cằm nhìn anh.

Đôi khi tôi cũng tự hỏi, tại sao người bị bệnh lại là tôi?

Tại sao những người làm tổn thương người khác lại có thể sống thọ trăm tuổi?

Tiếng bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, nhân viên của Haidilao đã đẩy bánh kem và tấm bảng chúc mừng đến.

Nến được thắp lên, anh đặt điện thoại xuống, nhìn tôi ước nguyện.

Giang Trì, anh phải sống lâu trăm tuổi nhé.

“Em có thích món quà không? Anh đã tìm hiểu kỹ lắm đấy.” Giang Trì bắt đầu khoe công.

Đó là một chiếc lược sừng bò, chất liệu rất mượt mà.

“Em thích.” Tôi mỉm cười gật đầu, “Giang Trì, ăn xong em muốn đến nhà mới của mình xem một chút.”

“Được, hôm nay là sinh nhật em, mọi thứ theo ý em.”

Giang Trì nghiêng người, cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi. Khi tay anh chạm vào cánh tay tôi, anh nhíu mày:

“Sao gầy thế này? Em giảm cân à? Anh đâu có chê em béo.”

“Gần đây em không có cảm giác thèm ăn.”

Nói thế nào nhỉ, đôi khi anh thật sự khá vô tâm.

Hai tháng nay, tôi ở cạnh anh, không nói rằng tôi đến tháng nên không thể gần gũi, cũng không than thở vì đau bụng mà cuộn tròn trong chăn.

Anh cũng quên hỏi.

Tôi nhớ đến tin nhắn của Giang Linh gửi anh, trong đó có một tin xin nghỉ vì đến kỳ.

“Sếp Giang ơi, bụng đau đau.”

“Sao thế?”

“Chuyện con gái sao nói với anh được chứ!”

Kèm theo biểu tượng chú mèo nhỏ nằm lăn lộn.

Giang Trì duyệt cho cô ấy nghỉ hai ngày, cô ấy vui vẻ gửi lại biểu tượng “yêu anh”.

Giang Trì không nhắn lại.

Khe cửa kính xe mở một chút, làn gió đêm mang theo mùi hương của cây long não thổi qua tai tôi, bên ngoài là những ánh đèn neon rực rỡ của màn đêm.

Thật ra, tôi không tin rằng Giang Trì sẽ ngoại tình, vì những bằng chứng tôi có quá mong manh.

Những chiêu trò cố tình đầy ẩn ý mà một cô gái trẻ mới ra trường như Giang Linh sử dụng, tôi nhìn qua là hiểu ngay.

Chiếc bao bì bị xé có thể là cô ta cố tình đặt vào, việc hoãn ngày đăng ký kết hôn có lẽ không liên quan gì đến Giang Linh.

Có thể anh không phải đã thích Giang Linh, nhưng anh đã dao động trong tình yêu với tôi.

Anh hoàn toàn có thể để đồng nghiệp nam đưa anh lên lầu.

Có thể từ chối lịch sự những tin nhắn vượt giới hạn của cô ta.

Có thể không trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Có thể yêu tôi một cách kiên định hơn.

Giống như đêm giao thừa năm ấy, nếu khi tôi chịu tủi thân, anh chỉ do dự một giây thôi, tôi đã không đi theo anh.

Tình yêu là một lựa chọn vững chắc, tình yêu không bao giờ dao động.

Một khi đã dao động, việc bước qua ranh giới chỉ là chuyện sớm muộn.

Đây là khoảng thời gian mọi người thường đi dạo, vừa vào cổng đã thấy nhiều hàng xóm, có cả lũ trẻ con đang chạy nhảy ồn ào.

Một cậu bé chạy quá nhanh, đâm sầm vào tôi.

Tôi theo phản xạ ôm lấy bụng mình.

“Xin lỗi đi, Lý Mộc Trạch! Lại đây xin lỗi ngay!”

Mẹ cậu bé kéo cậu đến xin lỗi tôi.

“Chị gái gầy thế này, lỡ con làm chị ngã thì sao đây?”

Mẹ cậu bé là người Đông Bắc, giọng nói vang dội khiến cậu im re.

“Nếu con đụng phải người già, bệnh tật, cảnh sát sẽ bắt con vào đồn đấy!”

Cậu bé cúi đầu ỉu xìu, không nói gì.

“Không sao đâu.” Tôi vội ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành, “Chị không sao.”

“Nhà em ở tầng trên à?” Mẹ cậu bé hỏi.

“Ừ, vẫn chưa xong việc trang trí, không gấp.”

“Thế là sắp cưới rồi nhỉ?”

Tôi sững người, ngẩng lên nhìn Giang Trì.

Anh chưa kịp trả lời, cửa thang máy đã mở, cắt ngang câu chuyện.

Căn hộ vẫn là nhà thô. Chúng tôi chọn mua nó vì ánh sáng tốt, đối diện là trường mẫu giáo, đi thêm hai con phố là tới trường tiểu học và trung học.

Tôi mở cửa sổ và bật đèn, gió đêm mát mẻ tràn vào, căn phòng bỗng có thêm chút sinh khí.

Tôi kéo tay Giang Trì, cười chỉ về phía trường học đối diện:

“Anh còn nhớ không? Lúc mua căn hộ này, anh bảo họp phụ huynh chắc tiện lắm. Đến lúc đó mình oẳn tù tì, ai thua thì đi nghe mắng.”

Nghe tôi nói, Giang Trì bỗng bật cười.

“Nhớ chứ, em còn bảo sao chắc chắn là đi nghe mắng thế.”

“Thế rồi em còn nói gì nữa?”

“Em nói nếu là em thì chắc chắn sẽ được nhận giấy khen, làm phụ huynh tiêu biểu phát biểu trên bục.”

“Phòng ngủ rất rộng, có thể ngăn ra để đặt hai chiếc máy tính. Hồi đại học năm hai anh không chơi game nữa, em thấy thiệt thòi cho anh.”

“Nhà bếp phải lắp quạt hút, vì chắc chắn em sẽ muốn ăn lẩu ở nhà.”

“Em còn bảo tường chỗ này sẽ làm bức tường Lego, sau này cùng con gái chơi Lego ở đây.”

Tôi đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh mở chiếc hộp ký ức của mình.

Những điều anh từng yêu tôi, hóa ra anh vẫn nhớ.

Nhưng bàn tay từng nắm chặt tay tôi, đã buông ra từ khi nào?

Mơ hồ giữa ký ức, người đàn ông mặc vest lịch lãm, trưởng thành trước mặt dần hòa vào hình ảnh cậu trai bồng bột, liều lĩnh đã nắm tay tôi chạy trốn vào đêm giao thừa năm ấy.

Giống mà cũng không giống.

Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt bất giác rơi xuống.

Giang Trì sững người, vội vàng lau nước mắt cho tôi:

“Sao cứ khóc mãi thế? Lại suy nghĩ linh tinh gì à?”

Tôi tựa đầu vào vai anh, im lặng một lúc, rồi nói trong tiếng nghẹn ngào:

“Giang Trì, em rất muốn trở về ngày xưa…”

“Ngày xưa? Ngày xưa chúng ta nghèo nhất, có gì hay đâu? Suốt ngày chịu đói, chịu khổ, làm sao được như bây giờ, em muốn ăn lẩu thì đi ăn, muốn nghỉ phép thì nghỉ hẳn mười ngày, nửa tháng…”

Đúng vậy, ngày xưa chúng tôi rất nghèo, tôi và Giang Trì suốt ngày đói khổ.

Có gì hay đâu.

Nhưng tại sao tôi vẫn luôn hoài niệm?

7

“Tôi hình như ngày càng tệ hơn, nhưng không thấy đau lắm.”

Bác sĩ An vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi nhấn nút xả nước, nhìn vũng máu vừa nôn ra bị cuốn đi trong tích tắc.

Mọi thứ lại sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra.

Nếu ký ức của con người cũng có thể được cuốn đi dễ dàng như vậy thì tốt biết mấy.

Tôi đã tính toán số tiền tiết kiệm được trong những năm qua.

Từng đồng đều kiếm rất khó khăn, nên tôi không muốn lãng phí.

Cứ quyên góp hết đi.

Tôi nhắn tin qua WeChat hỏi cô nhân sự của công ty Giang Trì xem có thể sa thải Giang Linh và giúp tôi một việc được không.

Trên xe buýt, tôi đã nghĩ thông suốt.

Tôi chỉ là một người hẹp hòi. Tôi không muốn chết, cũng không muốn họ sống dễ dàng như vậy.

Làm gì có chuyện ai làm sai mà không phải chịu chút báo ứng nào.

Cô nhân sự đó do tôi tuyển vào. Cô ấy 25 tuổi, chưa chồng, chưa con, lúc tìm việc liên tục bị từ chối vì bị nghi sẽ nhanh chóng kết hôn để hưởng chế độ nghỉ thai sản.

Tôi chấp nhận cô ấy vì năm 25 tuổi, tôi cũng từng khó khăn như cô ấy.

Cô ấy là người Hồ Nam, tính cách và khẩu vị đều rất mạnh mẽ.

Khi nhìn thấy bức ảnh bao bì mờ ám trên ghế phụ và ảnh chụp màn hình tin nhắn WeChat, cô ấy tức điên lên.

“… Có cần làm mờ tên Giang tổng không?”

“Không cần.”

Chuyện quan hệ nam nữ, một bàn tay không thể tự vỗ kêu.

“Chị yên tâm, nếu chị đá anh ta, em sẽ theo chị.”

Cô thấy đấy, phụ nữ đều có những tiêu chuẩn giống nhau.

Không chấp nhận hạt cát trong mắt, và không nuốt trôi “trà xanh”.

Không phải chỉ mình tôi nhạy cảm.

Giang Trì có lẽ sẽ biết chuyện này sau khoảng nửa tiếng, rồi nhắn tin hoặc gọi điện để giải thích.

Nếu anh ấy lái xe về nhà, cũng mất khoảng 40 phút.

Tôi nghĩ ngợi, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một chiếc túi vải, bên trong là chứng minh thư, điện thoại và một ít tiền mặt.

À, cả tờ giấy đăng ký hiến tạng cũng phải mang theo.

Trước khi đóng cửa, tôi quay lại nhìn căn phòng một lần nữa.

Hôm nay trời nắng đẹp, không có gió.

Máy giặt vẫn đang chạy. Trước khi ra ngoài, tôi tiện tay cho quần áo vào, nhưng quên mất rằng có lẽ hôm nay không ai phơi đồ.

Chúng tôi đã sống ở đây ba năm.

Mỗi góc nhỏ trong nhà đều mang ký ức của chúng tôi.