Chương 2 - Người Thứ Ba Trong Cuộc Đời Chính Mình

Tôi sẽ an ủi anh, trêu chọc sự lo lắng của anh, rồi nói rằng tôi không sợ gì cả.

Hoặc tôi sẽ khóc và nói thật với anh.

Nói rằng tôi rất sợ, tôi sợ đau, sợ không chữa được, rồi khi hóa trị tôi sẽ trọc đầu, không thể buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy cũng không còn đẹp nữa.

Nói rằng tôi thực sự không nỡ rời xa đứa bé này, phòng trẻ trong căn nhà mới của chúng tôi đã có một bức tường Lego.

Anh từng nói sau này chúng ta sẽ sinh một cô con gái, anh sẽ chơi Lego với con bé, mua cho con nhiều váy thật xinh đẹp.

Rồi anh sẽ nói những lời sến súa, rằng trong mắt anh tôi mãi mãi là người đẹp nhất thế gian.

Rằng sau này chúng ta sẽ có nhiều đứa trẻ khác, nếu đứa này không ngoan thì chúng ta sẽ không cần nó.

Nhưng khi tôi còn chưa nghĩ ra cách nói, anh đã gọi điện thoại cho tôi.

Trong điện thoại, anh nói muốn hoãn ngày đăng ký kết hôn.

Tôi gần như không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Anh yêu tôi đến vậy, vì tôi mà sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, tôi sao có thể làm lỡ cả đời anh được?

Lúc đó, tôi thậm chí mong rằng anh không còn yêu tôi nữa, như vậy anh sẽ không phải đau lòng.

Có lẽ, ngay khoảnh khắc ấy, một vị thần đi ngang qua đã nghe thấy lời nguyện cầu của tôi.

Anh thực sự không còn yêu tôi như trước nữa.

Tôi cũng rất muốn sống, nhưng tôi không biết sống liệu có đau hơn hóa trị hay không.

4

Tôi ngồi trong phòng làm việc, suốt một đêm gió thổi cũng không nghĩ ra phải làm gì.

Giang Trì tỉnh dậy lúc bảy giờ, anh xoa xoa thái dương, đẩy cửa phòng làm việc bước vào.

Chiếc quần âu và áo sơ mi xanh nhạt làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon của anh.

Tôi không phải kiểu người mê ngoại hình, nhưng vẫn thường bị khuôn mặt anh làm cho ngẩn ngơ.

Thấy tôi ngồi đó, anh hơi khựng lại, hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi lắc đầu:

“Không sao, em định xin nghỉ phép ở công ty một thời gian.”

Giang Trì cười, giơ tay định xoa đầu tôi:

“Nghỉ hẳn cũng được, anh nuôi được em mà.”

Tôi khẽ né tránh.

Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, có chút ngượng ngùng rút về:

“Tại sao lại xin nghỉ?”

“Gần đây em thấy mệt mỏi.”

Nếu tính cả quãng thời gian đi làm thêm, thì tôi đã làm việc suốt chín năm, cũng đáng để thấy mệt rồi.

Từ khi học đại học, tôi đã bắt đầu làm thêm để trang trải chi phí.

Khi vừa tốt nghiệp, chính tôi là người nuôi Giang Trì.

Khi ấy, anh cắt đứt liên lạc với gia đình để cùng bạn thân khởi nghiệp.

Chúng tôi thuê nhà bên ngoài, ngày tháng sống trong cảnh thiếu trước hụt sau.

Để tiết kiệm 500 tệ tiền thuê nhà, tôi phải đi thêm một tiếng tàu điện mỗi ngày.

Làm ca sáng 8 giờ, tôi phải dậy từ 5 giờ 45.

Tăng ca đến 9 giờ tối, về nhà tắm rửa xong cũng đã 11 giờ, nằm xuống là ngủ ngay.

Khi ấy, không có tiền, cũng chẳng có thời gian, đến mức một tuần chúng tôi còn không nói với nhau được một câu.

Nhưng dù muộn thế nào, anh cũng về nhà.

Có lần anh quên mang chìa khóa, tôi tỉnh dậy giữa đêm không thấy anh, vội kiểm tra tin nhắn rồi mở cửa, thấy anh đã ngủ gật ngoài hành lang.

Anh sợ gõ cửa sẽ làm tôi thức giấc, nên ngồi ngoài chợp mắt một lúc.

Khoảng thời gian khó khăn nhất là mùa đông đầu tiên, khi công ty nợ lương tôi hai tháng liền, cuối năm thực sự không còn tiền.

Hôm đó, Giang Trì ra ga tàu đón tôi.

Chúng tôi đi ngang qua một cây cầu vượt, bên dưới vừa khai trương một tiệm lẩu mới.

Lẩu bò là món đặc trưng của quán, khách xếp hàng rất đông.

Hơi nước bốc lên, mang theo mùi thơm quyện vào không khí, xộc thẳng vào lòng người.

Giang Trì nói sau này có tiền, bữa đầu tiên chúng ta sẽ đi ăn lẩu ở đó.

Chúng ta sẽ gọi nồi uyên ương, nửa bò cay, nửa cà chua, và mười đĩa thịt cừu.

“Tại sao là mười đĩa?”

“Năm đĩa để ngắm, năm đĩa để nhúng.” Anh cười.

“Tầm bậy, em không ăn lẩu với người gọi nồi uyên ương đâu.”

“Sao em lại chia rẽ nồi đỏ và nồi trắng? Anh còn chưa nói không chơi với người ăn bánh chưng ngọt…”

Chưa nói xong, anh đã bị sặc nước miếng, ho sặc sụa.

Tôi hoảng hốt vỗ lưng anh.

Vỗ mãi, hai chúng tôi nhìn nhau, rồi bật cười, cười đến gập cả người, cười đến mức những người qua lại phải ngoái nhìn.

Giờ nhớ lại cũng không hiểu lúc đó chúng tôi cười cái gì, chắc chỉ là nghèo mà vẫn vui.

Sau này, chúng tôi có chút tiền, nhưng tiệm lẩu đó đã đóng cửa, chúng tôi không có cơ hội ăn ở đó nữa.

Ký ức một khi ùa về, thường rất khó dừng lại.

Nghĩ đến những ngày đó, mắt tôi bỗng đỏ lên.

“Sao em khóc vậy?”

Giang Trì cuống lên, vội lau nước mắt cho tôi:

“Đừng khóc mà.”

“Không sao đâu, chỉ là em không muốn đi làm nữa, mệt quá rồi.”

Tôi tựa vào người anh.

“Nghe lời anh, em nghỉ ngơi đi. Sếp không duyệt phép thì mình nghỉ việc, được không?”

Giang Trì cúi người xuống, nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như sắp tràn ra ngoài.

Tám năm trôi qua, cậu thiếu gia bốc đồng ngày nào giờ đã mang dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.

Tôi biết mình không nên, nhưng nhìn khuôn mặt ấy, vẫn không đành lòng buông tay.

Do dự một lúc, tôi đưa tay kéo nhẹ áo sơ mi của anh:

“Giang Trì… Hôm nay anh có thể ở bên em không?”

Tôi tự nhủ, nếu anh chịu ở lại, tôi sẽ nói hết mọi chuyện với anh.

Dù là chia tay, hay tiếp tục.

Chúng tôi đã bên nhau tám năm rồi, cũng cần phải có một kết thúc.

“Hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng anh sẽ về sớm. Em ngủ thêm một chút, xem phim hay đọc sách cũng được, anh sẽ nhanh chóng quay về, được không?”

Tôi buông tay ra.

Giang Trì đắp chăn lại cho tôi, như thường lệ hôn nhẹ lên đầu tôi:

“Nghe lời, ngủ ngoan. Cả tháng này anh sẽ rửa hết bát, được không? Tháng sau là sinh nhật em, em muốn gì anh cũng mua cho, được không?”

Tôi gật đầu, Giang Trì mới yên tâm.

Tôi nhìn anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, rồi nghe thấy tiếng cửa chính cũng khép lại.

Lại chỉ còn lại mình tôi.

5

“Tôi đồng ý.”

Tôi cúi đầu ký tên, đẩy tờ đơn đăng ký hiến tạng cho nữ bác sĩ trước mặt.

Bác sĩ họ An, là một người phụ nữ trắng trẻo, có vẻ không lớn hơn tôi là mấy. Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng, hỏi:

“Gia đình cô có đồng ý không? Nếu lúc đó họ không đồng ý, đơn có thể bị hủy.”

“Tôi không có gia đình.” Tôi cười nhẹ, “Có gì hiến được thì cứ hiến hết đi.”

Sau khi hiến xong, ít nhất cũng có người thường xuyên đến thắp hương cho tôi.

Tôi nhìn cô ấy, nhạy bén nhận ra vẻ áy náy thoáng qua trên khuôn mặt cô.

“Cô không cần để ý đâu, không sao cả.”

“Thật ra tình trạng của cô không tệ đến thế, phải lạc quan lên, tâm trạng ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình.” Cô ấy còn có vẻ bất an hơn cả tôi. “Hóa trị và điều trị nhắm trúng đích sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nên tôi không khuyên giữ lại…”

“Tôi biết.”

Tôi đã tìm hiểu, nếu là bệnh nhẹ, vẫn có thể thử, có lẽ cả mẹ và con đều sẽ bình an.

Nhưng nếu là bệnh nặng, bác sĩ thường không khuyến khích giữ thai.

Nếu có người thân bên cạnh, có lẽ bác sĩ sẽ cùng họ nói dối tôi rằng bệnh của tôi không nghiêm trọng.

Hôm qua tôi đọc trên một diễn đàn, có người kể rằng khi bệnh nhân được an ủi và vui vẻ hơn, đôi khi kỳ tích sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc, không ai nói dối tôi cả.

Không thể để con bé một mình cô độc trên thế giới này, như tôi vậy.

“Thai bảy tuần thì em bé được bao lớn nhỉ?” Tôi cúi đầu cười, “Thật ra tôi không cảm nhận được gì.”

“Có tim thai rồi.”

“Vậy tim của bé thực sự đập à?”

“Có chứ.” Bác sĩ An dường như rất thích trẻ con, khi nói đến đây, cô không kìm được mà mỉm cười.

“Thật tuyệt nhỉ.”

Tôi tính ngày, nếu không có gì bất thường, đến tháng năm năm sau là sinh.

Nếu không có gì bất thường.

Nhìn tôi, cô ấy do dự một chút, rồi viết một mẩu giấy đưa cho tôi:

“Đây là số điện thoại của tôi, cũng là số WeChat. Nếu có chuyện gì, cứ liên hệ với tôi.”

“Cảm ơn bác sĩ An.”

Chiếc xe buýt chật kín người, tôi ngồi trên ghế, gửi cho bác sĩ An một tin nhắn:

“Bác sĩ An ơi, tôi tìm trên mạng, họ nói mang thai và giai đoạn cuối của bệnh đều khiến người ta buồn nôn, không ăn được gì, tôi không phân biệt rõ.”

Đang đợi bác sĩ trả lời, bỗng có người đẩy tôi:

“Cháu gái, đây là ghế dành cho người già, trẻ nhỏ, người tàn tật và phụ nữ mang thai. Cháu nhường chỗ cho ông lão đi.”

Một ông cụ tóc bạc, nhưng trông vẫn khỏe mạnh, đứng trước mặt tôi, bên cạnh là một bà thím nhiệt tình.

“Cháu còn trẻ, khỏe mạnh, đứng một lúc cũng không sao mà.”

Cả xe bắt đầu ồn ào, đồng tình với bà thím.

Tôi rút sổ khám bệnh ra, mỉm cười nói:

“Cháu mang thai mà còn bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sắp chết rồi, ngồi một lúc được không ạ?”

Cả xe bỗng nhiên im lặng, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như lương tâm của mọi người trên xe đều bị chất vấn.

Không hiểu sao, sau khi nói xong câu đó, tôi bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, sắp chết rồi, tôi còn sợ gì nữa?