Chương 1 - Người Thay Thế Bí Ẩn
Bố tôi đi câu cá về, chậu lan quân tử trong nhà đã nuôi suốt mười năm, chỉ qua một đêm, héo rũ hoàn toàn.
Mẹ chỉ khẽ thở dài, em trai thì chẳng mấy quan tâm.
Còn tôi, bưng chậu hoa khô quắt ấy đi thẳng tới trước mặt bố, ngay trước mắt mọi người, dùng mảnh sứ vỡ của chậu, rạch mạnh một đường vào lòng bàn tay mình.
Máu nhỏ xuống đất khô, sắc mặt bố tôi lần đầu tiên thay đổi.
Mẹ tôi hoảng loạn lao tới giành lại:
“Con điên à! Vì một chậu hoa hỏng mà muốn mất mạng sao?!”
Tôi lại nhìn chằm chằm vào bố, từng chữ từng câu:
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu.”
“Chậu lan trong nhà, chính là để nhận người.”
“Hoa chết rồi, có nghĩa là, người trở về này…”
“Không phải bố con.”
…
1
Lời tôi vừa dứt, cả phòng khách im phăng phắc.
Mẹ tôi ngẩn ra một giây, rồi ôm ngực thở dồn dập:
“Con điên rồi hả! Nếu không phải bố con thì còn là ai?”
Em trai tôi thì nhìn tôi như nhìn quái vật:
“Chị… chị nói linh tinh cái gì thế! Bố chỉ mới đi câu ở hồ mấy hôm, chị làm sao mà…”
“Ông ấy thật sự không phải bố đâu!”
Tôi siết chặt nắm đấm, trong đầu như tua lại từng thước phim, lướt qua tất cả những điều kỳ quái suốt một tuần nay.
Một tuần trước, bố tôi từ hồ câu cá ngoại ô trở về, người đầy bụi bặm.
Hào hứng mang về mấy bó rau dại vừa tự tay nhổ, còn cười nói lần này thu hoạch nhiều lắm, tối sẽ đãi cả nhà một bữa cá thịnh soạn.
Nhưng kể từ hôm đó, mọi thứ trong căn nhà này bắt đầu trở nên quái dị.
Bữa tối hôm ấy, mẹ mang lên một đĩa đậu phộng xào giấm, thơm nức mũi.
Bố tôi cười cười gắp một đũa to, định gắp vào bát tôi.
Tôi giật mạnh người ra sau, hét lên:
“Con dị ứng đậu phộng!”
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng.
Đũa gắp đậu của bố dừng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt ông cũng trở nên lúng túng.
“Ôi trời, con xem trí nhớ bố này… già rồi, già rồi. Xin lỗi nhé, bố quên mất.”
Nhưng bố tôi sao có thể quên?
Năm tôi sáu tuổi, chỉ vì lỡ ăn một hạt đậu phộng, mà bị phù nề thanh quản cấp tính, cổ họng bị chặn kín, suýt chút nữa không qua khỏi.
Từ đó về sau, chuyện này trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất của ông, ông còn lo cho tôi hơn cả tôi tự lo cho mình, sao có thể nói quên là quên?
Rồi đến tối hôm kia, tôi đọc sách khuya, khát nước đi xuống tầng lấy nước.
Vừa hay bố cũng từ phòng làm việc bước ra, tôi tiện tay đưa luôn cái cốc cho ông, định nhờ rót hộ.
Ông lại tự nhiên đưa tay trái ra đón lấy.
Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi lạnh buốt.
Bố tôi thuận tay trái.
Ở cái thời của ông, thuận tay trái bị xem là khác người, ông nội lại là thầy đồ cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ đã dùng thước roi, thậm chí trói tay ép ông phải tập dùng tay phải để viết và ăn uống.
Bao nhiêu năm qua ông đã thành thói quen, trước mặt người khác luôn dùng tay phải, tay trái chỉ vô thức nhúc nhích khi hoàn toàn thả lỏng.
Vậy mà lần đó, ông lại không chút do dự, thoải mái đưa tay trái ra.
Nhưng thứ khiến tôi sợ hãi nhất, chính là chậu lan quân tử ấy.
Từ lúc ông ta quay về, chậu lan quân tử mà bố tôi chăm suốt bao năm bắt đầu héo rũ nhanh chóng, chỉ vài ngày đã chết khô.
Tôi chỉ vào đống tàn lá dưới đất, mắt đỏ ngầu:
“Lan quân tử sợ ông ta! Từ ngày ông ta về, nó không còn phát triển nữa!”
“Nó nhận ra bố, nhưng nó không nhận ra ông! Tại sao mọi người lại không tin tôi!”
Nước mắt của mẹ cuối cùng cũng vỡ òa, bà bám chặt vào tay vịn sofa, khóc không thành tiếng.
“Trời ơi! Tôi tạo nghiệt gì thế này! Con bé này bị ma ám rồi à?”
Lý Hạo gào lên với tôi:
“Chị! Nếu chị còn làm loạn, em sẽ không khách sáo nữa đâu! Mau xin lỗi bố ngay!”
Người đàn ông kia bước lại gần, dang tay định ôm tôi.
“Huyền Huyền, rốt cuộc con làm sao vậy…”
Tôi bật nhảy lùi lại, hét lên trong tuyệt vọng:
“Cút đi! Đồ giả mạo! Cút khỏi nhà tôi!”
Nhưng chẳng ai tin tôi, cả nhà đều khẳng định tôi bị bệnh.
Mẹ tôi hoàn toàn suy sụp, không còn cố gắng nói lý với tôi nữa, mà chìm trong đau khổ và tự trách.
Ngày nào bà cũng đi tiệm thuốc Bắc mua đủ loại lá cây trừ tà, rồi vào bếp nấu suốt cả buổi chiều.
Cả căn nhà ngập tràn mùi thuốc đắng, khiến tôi chỉ muốn nôn.
“Hiểu Huyền, uống thuốc đi. Uống rồi sẽ khỏi thôi. Là lỗi của mẹ, mẹ không chăm sóc tốt cho con…”
Trong bát là những thứ cặn bã không rõ tên, khiến dạ dày tôi cuộn trào.
“Tôi không uống! Tôi không có bệnh! Người cần uống nhiều là ông ta, uống đến chết đi càng tốt!”
Tôi hất tung cả bát thuốc, thuốc đổ đầy sàn.
“Mẹ tạo nghiệp rồi, tất cả là lỗi của mẹ… tất cả là lỗi của mẹ…”
Mẹ quỳ trên nền gạch lạnh lẽo, vừa cầm giẻ lau vừa khóc.
Còn tôi thì quay cuồng trong phòng.
Một kẻ có gương mặt y hệt bố nhưng tuyệt đối không phải bố đang sống trong nhà này.
Người nhà tôi ngày ngày sống cùng ông ta, ai mà biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì!
Nhưng mẹ và em trai tôi lại tin ông ta, còn cho rằng tôi phát điên.