
Bố tôi đi câu cá về, chậu lan quân tử trong nhà đã nuôi suốt mười năm, chỉ qua một đêm, héo rũ hoàn toàn.
Mẹ chỉ khẽ thở dài, em trai thì chẳng mấy quan tâm.
Còn tôi, bưng chậu hoa khô quắt ấy đi thẳng tới trước mặt bố, ngay trước mắt mọi người, dùng mảnh sứ vỡ của chậu, rạch mạnh một đường vào lòng bàn tay mình.
Máu nhỏ xuống đất khô, sắc mặt bố tôi lần đầu tiên thay đổi.
Mẹ tôi hoảng loạn lao tới giành lại:
“Con điên à! Vì một chậu hoa hỏng mà muốn mất mạng sao?!”
Tôi lại nhìn chằm chằm vào bố, từng chữ từng câu:
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu.”
“Chậu lan trong nhà, chính là để nhận người.”
“Hoa chết rồi, có nghĩa là, người trở về này…”
“Không phải bố con.”
…
Bình luận