Chương 8 - Người Thay Đổi Số Phận
Ba ngày trước ngày khai mạc đại hội, Lưu Tư trở lại thi cử, mấy ngày không gặp, sắc mặt cô ta tiều tụy đi nhiều, như đóa hoa mất dinh dưỡng, chẳng còn chút ánh hào quang.
Cô ta vẫn thường lườm tôi đầy oán hận, tôi thì dửng dưng, mặc cô ta muốn làm gì.
Kết quả thi nhanh chóng có, tôi đứng nhất khoa.
Fan cuồng điên lên, đánh trống khua chiêng ăn mừng, đặc biệt là khi tôi đoạt giải ở đại hội thể thao, ai nấy còn mừng hơn chính họ đoạt giải.
Tôi khó hiểu hỏi hai bạn cùng phòng, “Là họ đoạt giải hay tôi đoạt? Tôi còn chẳng vui đến thế.”
“Cậu ấy à, chắc chắn là đầu thai từ khối sắt.”
Cả hai lắc đầu bất lực.
Tôi cũng cạn lời, rõ ràng là họ phấn khích quá mức đấy chứ?
Sau đại hội thể thao, lớp tổ chức buổi tuyên dương, tôi gần như bị đống huy chương nữ ban tặng đè gãy cổ.
Thầy giáo cười mắng cả lớp, “Các em phải học theo bạn Tô Nhạc, không chỉ học giỏi như hoa trên đỉnh núi, mà thể dục cũng khiến các em theo không kịp.”
“Thầy ơi, bạn ấy là chị đại lớp mình, chúng em phục sát đất!”
Cả lớp cười ầm lên, ánh mắt nhìn tôi phần lớn đều là ngưỡng mộ và ghen tị, chỉ có đám người của Lưu Tư là vẫn âm u nhìn tôi, chẳng biết đang nghĩ trò gì.
Tôi cũng chẳng buồn để tâm.
Tôi có hoa tươi và tiếng vỗ tay nhờ vào nỗ lực của chính mình, còn cô ta ngoài cái tiếng xấu tự rước lấy, thì còn gì nữa?
Nhưng không ngờ Lưu Tư vẫn dám gây chuyện.
Nhân lúc bạn cùng phòng tôi không có ở đó, cô ta chặn tôi lại, giọng dữ dằn: “Cô mau xin lỗi tôi!”
“Tôi thấy cô đang nằm mơ.”
Tôi lạnh mặt muốn lách qua ai ngờ cô ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, tự vả mình hai cái thật mạnh, đến bật cả khóe miệng.
Mẹ nó, chơi độc thế?
Máu tươi từ miệng Lưu Tư chảy xuống, cô ta cười điên dại, “Lần này xem cô cãi nổi không?”
“Cô bị điên à?”
Tôi rút tay lại, ghét bỏ lau kỹ bằng khăn ướt.
Cô ta lại dựa vào bàn cười khùng khục, “Đúng, tôi điên rồi, bị con tiện nhân như cô ép phát điên!”
“Tô Nhạc, lần trước cô chẳng nói tự vả và người khác vả có vết tay khác nhau sao, lần này tôi muốn xem có gì khác biệt không?”
Cô ta vừa cười vừa lảo đảo đi về phía cửa.
“Lần này cô dám đánh tôi vì tư thù, tôi cũng sẽ khiến cô bị xử lý!”
Tôi: “……”
Ngu đến vậy, tôi còn biết làm sao?
Tôi gọi giật cô ta lại, chỉ vào góc ký túc xá, nơi có lắp sẵn camera, “Cô quay lại mấy hôm rồi, mù luôn rồi à?”
Biết cô ta là loại hám hại người trong bóng tối, tôi sao có thể không đề phòng?
Vì thế tôi cùng bạn cùng phòng bàn nhau lắp camera này.
Giờ thì dùng đến thật rồi.
12
Bạn cùng phòng vừa mang cơm về đã thấy thương tích trên mặt Lưu Tư.
Tôi nhún vai, “Cô ta tự tát đấy.”
“Hả?”
Hai người kia ngơ ngác, Lưu Tư thì hằn học lườm tôi rồi bỏ chạy khỏi ký túc.
Cô ta vừa đi, tôi liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, khiến hai bạn cùng phòng ôm bụng cười đến phát khóc.
Tôi cũng lần đầu thấy người ngu như Lưu Tư.
Mắt không dùng được nữa thì hiến đi cho rồi.
Cơm còn chưa ăn xong, ba tôi đã gọi tới, nói ông mang hàng đẹp đến kinh đô, bảo tôi mở rộng tầm mắt.
Nghe vậy tôi ngứa ngáy tay chân, chẳng thèm ăn nữa, lập tức chạy ra ngoài.
Lần này ba tôi đổi sang xe có logo cánh nhỏ, đứng bên xe dáo dác nhìn quanh, thấy tôi liền vẫy tay phấn khích, “Hàng đá cũ, màu xanh đoán xem là gì?”
Tôi nhìn ông hào hứng đến mức xoa tay, cũng bất ngờ, “Chẳng lẽ là đế vương lục?”
“Chuẩn! Mà còn là loại xanh mê hồn cực phẩm ấy chứ!”
Ba tôi vui vẻ giơ tay ra mô tả, “Một cục đá to cỡ này, hàm lượng bên trong cực cao, Lạc Lạc, nhà mình phát tài rồi!”
Tôi nhìn ông dang rộng hai tay như ôm cả người, nếu thật như ông nói thì không chỉ là phát tài nữa rồi?
Thấy ông dang tay, tôi vui vẻ nhào tới ôm, “Ba, mẹ đâu? Mình phải ăn mừng chứ!”
“Chúng ta quyết định mua nhà định cư ở đây luôn, mẹ con đang dọn đồ ở quê.”
Ba tôi vỗ lưng tôi cười, “Con ở đây học một mình, mẹ con lo đến mất ngủ, nên bọn ta bàn nhau chuyển lên hẳn đây.”
“Thế cũng được, nhưng tiền đủ không?”
“Dĩ nhiên đủ, ba con bây giờ là cao nhân giới đá quý đấy.”
Ba tôi cười tươi như hoa, ra hiệu tôi không cần lo chuyện tiền nong, “Nhà mình giờ không thiếu tiền, sau này ba lập công ty, con gái ba tốt nghiệp xong làm bà chủ, khỏi phải đi thực tập.”
Ý tưởng này tôi siêu thích.
Hớn hở leo lên xe, “Đi thôi, đi xem miếng lục hoàng đế đó nào!”