Chương 7 - Người Thay Đổi Số Phận
10
Tôi ném hóa đơn mua hàng vào mặt cô ta, “Hàng chính hãng, nếu không tin thì đến cửa hàng mà làm ầm lên, nói họ bán hàng giả cho tôi.”
“Còn nữa, nếu tôi thực sự ăn trộm cái vòng rách rưới đó của cô, vậy trên đó chắc chắn phải có dấu vân tay của tôi.”
Tôi nhìn thấy sắc mặt Lưu Tư dần trắng bệch, giọng lạnh băng, “Chú cảnh sát, tôi đề nghị kiểm tra dấu vân tay để xác minh là tôi ăn trộm, hay là cô ta cố tình bỏ vòng tay vào tủ quần áo của tôi để vu khống.”
Lưu Tư run rẩy, suýt thì ngã quỵ.
Tôi hừ lạnh, “Sợ cái gì? Mau lôi cái khí thế vừa rồi ra, không thì tôi khinh cô đấy.”
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nhưng mặt trắng bệch, nửa chữ cũng không nói được.
Tình hình đã đến mức này, dù có kiểm tra hay không, kết quả cũng quá rõ ràng.
Cảnh sát lấy chiếc vòng ra, Lưu Tư sợ hãi đến nỗi vội trốn vào lòng mẹ, khóc òa, “Mẹ, cứu con với! Con không muốn vào tù!”
“Tô Nhạc!”
Mẹ Lưu mặt mày xám xịt, trừng tôi giận dữ, “Tư Tư chỉ đùa giỡn với cô thôi!”
Sinh viên trong ký túc và ngoài hành lang đều cười ồ lên.
“Nhà họ Lưu đúng là không biết xấu hổ, vu khống người khác, báo công an bắt người, bây giờ sự thật rõ ràng lại nói là đùa?”
“Da mặt dày thật đấy, đúng là nỗi ô nhục của trường.”
“Chuyện này phải báo lên nhà trường, hành vi của Lưu Tư quá xấu xa, nhất định phải xử lý nghiêm khắc!”
Trong đám người còn có người có tiếng nói, ai nấy đều phẫn nộ trước sự trơ trẽn của nhà họ Lưu, nhưng mẹ Lưu vẫn hùng hổ quát lại, “Liên quan gì đến mấy người? Lo chuyện bao đồng!”
“Cái bà chanh chua này!”
Một nhóm nữ sinh hơn hai mươi tuổi tức đỏ mặt, nhưng vì có giáo dưỡng nên không thèm đôi co với bà ta.
Tuy không lên tiếng nữa, nhưng ai cũng quyết tâm sẽ đưa chuyện này báo lên cấp trên.
Không thể để người ta bị bắt nạt như thế!
Thấy mọi người im lặng, mẹ Lưu lại quay sang tôi gắt gỏng, “Cô nói với cảnh sát đi, chuyện này chúng ta tự giải quyết!”
“Bà là ai vậy?”
Tôi liếc bà ta bằng ánh mắt lạnh tanh, “Đứng đó gào lên như đúng rồi, tôi quen bà chắc?”
Hai bạn cùng phòng của tôi giơ ngón cái lia lịa, nhịn cười đến đỏ mặt, mấy chị em ngoài cửa thì đã cười phá lên không nể nang gì, “Hay quá, ai biết bà ta là ai cơ chứ!”
“Tô Nhạc, nếu cô không nghe lời, đừng trách tôi dạy dỗ cô!”
Ba Lưu mặt mày âm trầm, lời nói mang đầy uy hiếp, chỉ là tôi nghe xong lại muốn cười, “Xin hỏi ông là ba tôi, hay ba ruột tôi?”
“Con gái ông trộm cắp làm chuyện hèn hạ, ông còn muốn dạy dỗ tôi?”
“Gia phong nhà họ Lưu thật khiến người ta khiếp sợ.”
Tôi không hề lùi bước.
Nếu tôi không biết giám định ngọc, nếu tôi yếu đuối một chút, hôm nay tôi đã bị Lưu Tư đóng đinh trên cột nhục nhã vì tội ăn trộm rồi.
Thế mà bây giờ đến lượt Lưu Tư bị vạch mặt, tất cả lại hóa thành một trò đùa có thể tha thứ?
Nhà họ Lưu đúng là nằm mơ.
Tôi nói rõ ý định với cảnh sát, tuyệt đối không dung thứ hành vi vu khống và bày trò dơ bẩn này, xử lý thế nào thì xử lý đúng luật.
Nhà họ Lưu trừng mắt muốn giết tôi, tôi chỉ coi như không thấy.
Sau đó tôi còn nộp đơn tố cáo bà quản lý già kia, điều tra ra đúng là bà ta nhận tiền từ Lưu Tư, cấu kết với cô ta để hãm hại tôi, và thế là bà ta bị nhà trường đuổi thẳng.
Lưu Tư bị ghi lỗi nặng, còn được tặng thêm bảy ngày “du lịch biệt giam”.
Lúc bị đưa đi, cả nhà họ Lưu kêu gào như cha chết mẹ chết, tôi đứng cạnh xe cảnh sát lạnh lùng nhìn, không thèm thương hại.
Tự làm thì tự chịu.
Xe cảnh sát rời đi, mẹ Lưu ngã nhào vào lòng ba Lưu, gào thét mắng tôi, “Là mày hại chết Tư Tư, sao mày không chết đi!”
“Tao ước gì mày chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời bọn tao!”
Ba Lưu và Lưu Minh cũng đầy hận thù, “Nếu Tư Tư có chuyện gì, mày phải đền mạng!”
Ban đầu tôi còn định khuyên họ sau này đừng động vào ngọc nữa.
Nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, một gia đình như vậy có chết sạch, thì liên quan gì đến tôi?
Tôi quay đầu bước đi.
Mẹ Lưu sau lưng hét lớn, “Đừng tưởng mày làm Tư Tư biến mất thì bọn tao sẽ chấp nhận mày! Mày đừng hòng bước chân vào nhà họ Lưu!”
Ha, thật nực cười.
Tôi thấy buồn cười thật sự, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nhà họ Lưu, “Chỉ bằng vào nhà họ Lưu, cũng xứng để có được tôi sao?”
11
Tôi lại nổi tiếng ở trường.
Trong trận bóng rổ giao hữu, mỗi lần tôi ném bóng là có vô số tiếng hô tên tôi đầy kích động, cả sân đầy ắp tiếng cổ vũ cho tôi.
Chỗ khán đài nước tôi được tặng chưa kịp uống hết, hoa tươi cũng được bày la liệt.
Các đồng đội trêu tôi nổi tiếng, tôi thì nhăn mặt hỏi ngược, “Mấy cậu không thấy cái này giống như đang cúng tế à?”
Đồ ăn vặt, trái cây, hoa tươi, nhìn kiểu gì cũng ra cúng tế.
Còn viết rõ tên tôi nữa.
“Hả?”
Các bạn nữ bóng rổ sửng sốt rồi cười nghiêng ngả, mấy nam sinh thì mặt mày u ám nhìn tôi, “Lạc Bảo, đừng ném tạ nữa nha?”
Tôi ngơ ngác, chuyện tôi ném tạ liên quan gì?
“Họ sợ cậu ném thêm vài lần nữa, đầu óc cũng thành tạ thì là tổn thất lớn cho nhân loại.”
Cái gì với cái gì vậy, tôi chẳng hiểu nổi nửa chữ.
Bọn họ nháy mắt ra hiệu cho nhau không biết đang ngầm trao đổi điều gì, còn tôi nghỉ một chút lại tiếp tục luyện tập thể thao.
Đại hội thể thao sắp đến, tôi phải cố gắng.
Fan cuồng luôn hiện diện, tôi đi đâu họ theo đó, nhưng tôi chỉ chú tâm vào luyện tập, chẳng buồn để ý ai.