Chương 6 - Người Một Mình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

16

Tối hôm đó, Nghiêm Tuân kể cho tôi nghe tất cả về Vu Quả Nhi.

Anh nói, anh trai kế của cô ta là một tên lưu manh, thường xuyên tới trường quấy rối, khiến cô ta sợ hãi mỗi ngày.

Cô ấy từng gây lỗi nghiêm trọng trong một lần làm thí nghiệm, khiến các sư tỷ trong nhóm

phải thức nhiều đêm để sửa dữ liệu, từ đó bị mọi người trong nhóm có thành kiến.

Không có chỗ dựa, cũng chẳng có bạn bè, cuối cùng cô chỉ biết tìm đến anh.

Vậy nên, sau mỗi buổi họp nhóm, anh đưa cô về ký túc.

Cũng giúp đỡ cô ấy học hành, hỗ trợ làm những thí nghiệm khó.

Cô ấy mời anh ăn cơm để cảm ơn, mỗi lần họp nhóm, cũng đều mua cà phê cho anh.

Còn bức thư tay kia… là do sau vụ tai nạn, cô ta lại bị giáo viên mắng.

Khi anh an ủi, cô ấy bật khóc, nói chưa từng nhận được bất kỳ lời động viên nào.

Rồi rụt rè hỏi anh: “Anh có thể viết một bức thư cổ vũ em không?”

Anh còn nói, thư viết cho cô ta… không giống thư viết cho tôi.

“Cô ấy biết anh có bạn gái.” Anh ôm tôi, giọng run run.

“Nguyện Nguyện, mật khẩu điện thoại anh đã đổi lại rồi. Mình cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm nữa, được không?”

Tôi đờ đẫn để mặc anh ôm, không đáp lại.

Làm sao mà “trải qua ngày kỷ niệm lần nữa” được?

Kỷ niệm là kỷ niệm, vì đó là ngày đặc biệt… nên mới đáng nhớ.

“Lúc đầu, anh chỉ thấy cô ấy đáng thương, muốn chăm sóc cô ấy. Nguyện Nguyện, anh thật sự chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô ấy.”

Phải rồi, em gái nhỏ ấy chỉ có một mình. Trong mắt cô ấy, chỉ có mỗi một người anh trai để nương tựa.

Tôi không quan tâm cô ta là cố ý hay vô tình chơi trò mập mờ, nhưng còn anh thì sao?

Anh có từng nhớ… tôi cũng chỉ có một mình?

Người tôi có thể dựa vào, cũng chỉ có anh thôi đấy.

Dưới bóng cây ngô đồng trong đêm, chúng tôi ngồi sóng vai. Tôi bình tĩnh hỏi:

“Anh nói, anh chỉ muốn chăm sóc cô ta. Vậy anh nghĩ, cái sự chăm sóc đó… có vượt giới hạn không?”

Anh không trả lời.

“Tôi hỏi anh, mệt không?” Tôi nhìn anh, giọng vẫn bình lặng.

“Vừa chăm sóc tôi… lại vừa lo cho cô ấy. Anh không thấy mệt à?”

Có lẽ với anh không mệt. Thậm chí… còn cảm thấy vui.

Nhưng tôi thì mệt mỏi vô cùng.

“Nguyện Nguyện… cho anh một cơ hội nữa, được không?”

Anh siết chặt lấy tôi.

“Anh đã xóa cô ấy rồi, anh sẽ không liên lạc gì với cô ấy nữa. Mình bắt đầu lại, được không em?”

Cuối cùng, tôi bật khóc.

“Khi em bị xe điện tông mà không hề giảm tốc, em ngã xuống đất, cả người choáng váng…

Đó là lần đầu tiên em thật sự cảm nhận được — cái chết, có khi chỉ là chuyện trong chớp mắt.”

Tôi vừa khóc vừa nhìn anh.

“Khi ấy, tay em run rẩy bấm số gọi cho anh. Em chỉ muốn làm nũng, muốn nói em sợ thế nào, đau thế nào…

Em muốn được anh ôm, được nghe một câu: ‘Đừng sợ, có anh ở đây.’”

“Nhưng vì sao chứ?

Vì sao em lại phải tận mắt thấy anh ở bệnh viện, đang ở bên cạnh cô ta?”

“Em đã nhớ anh đến thế, mà ngay cả dũng khí kéo tấm rèm ấy lên… em cũng không có.

Em chỉ có thể âm thầm rời đi.”

“Cơ hội, em đã cho rồi mà…”

Nước mắt tôi rơi mãi không ngừng.

“Trong điện thoại, em đã nói rõ ràng rồi cơ mà…”

Tôi ôm mặt bật khóc:

“Em đã nói rồi cơ mà… nói với anh rồi mà…”

Tối hôm đó, tôi đã khóc rất lâu, rất lâu.

Tất cả sự mạnh mẽ gắng gượng, những tủi thân bị nuốt vào lòng, như đê vỡ, ồ ạt tuôn trào.

Tôi đau khổ, chính là vì tôi quá yêu anh ấy.

Đã bao đêm, tôi bị cơn đau nhói làm tỉnh giấc khi trở mình, nước mắt giàn giụa nhìn lên trần nhà.

Từng kỷ niệm suốt bảy năm qua như mực đổ lên trang giấy trắng, phủ kín tâm trí tôi, khiến tôi không thể ngừng nhớ đến anh.

Đã bao lần, nỗi nhớ dâng lên như sóng, khiến tay tôi run rẩy muốn gọi lại cho anh thêm một lần nữa.

Nhưng lý trí lại buộc tôi phải mở lại story của Vu Quả Nhi, xem đi xem lại, để ép mình tỉnh ra, ép mình buông bỏ.

Tôi thật sự rất đau.

Tình cảm của tuổi trẻ, tình yêu bảy năm trời — anh ấy đã in sâu vào từng tế bào ký ức của tôi, chiếm trọn cả thanh xuân.

Làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Nhưng anh lại thay đổi rồi.

Ép tôi phải “lóc xương, róc thịt” chính mình, cắn răng chịu đau, gạt anh ra khỏi cuộc đời này từng chút một.

17

Đầu tháng Tám, tôi tháo băng cố định, đi tái khám thì bác sĩ bảo xương đã liền.

Cuối tháng, cánh tay phải đã có thể cử động đơn giản.

Tôi từ chối lời đề nghị của Nghiêm Tuân về nhà anh tiếp tục nghỉ ngơi.

Tôi quay lại trường.

Nghiêm Tuân âm thầm tiễn tôi đến tận ký túc xá.

Có vẻ anh cũng nhận ra, lần này tôi đã quyết tâm thật sự — muốn chia tay với anh.

Năm cuối cao học không có lớp học, tôi vừa viết luận văn tốt nghiệp, vừa bắt đầu tìm việc.

Bộ phận nhân sự của công ty trước đó từng liên hệ với tôi, hỏi tháng Chín tôi có muốn đến thực tập nữa không.

Tôi suy nghĩ rồi từ chối.

Tôi gửi CV đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến.

Nghiêm Tuân vẫn nằm trong danh sách chặn của tôi, nhưng anh vẫn thường xuyên đến tìm tôi, thậm chí nhờ rất nhiều người khuyên can.

Từ bạn học cấp ba, bạn thân của tôi, bạn cùng phòng, đến cả sư tỷ của anh và bố mẹ anh.

Sư tỷ tiến sĩ của anh hẹn tôi đi uống cà phê, nói Vu Quả Nhi đã bị điều sang làm nghiên cứu sinh cho một thầy giáo mới.

“Thầy hướng dẫn cũ vốn cũng không thích cô ta. Làm việc chậm, hay sai sót, thật ra tụi chị cũng chẳng ai ưa gì.

Đúng lúc bên kia vừa có thầy mới về mà chưa có sinh viên, nên điều qua.

Giờ hội nhóm cũng không còn họp chung với tụi chị nữa.”

Trong quán cà phê, chị ấy hỏi tôi: “Thế nào? Có hả giận chưa?”

Tôi lắc đầu.

Hả giận ư? Hình như… cũng chẳng cảm thấy gì cả.

“Cô ta thế nào, thật ra tôi không quan tâm.”

Bạn thân tôi cũng đến khuyên: “Cậu thực sự muốn chia tay à?

Cậu phải hiểu, ra đời rồi, gặp được một người đối xử với cậu tốt như Nghiêm Tuân, thật sự khó lắm đấy.

Cậu dám chắc người tiếp theo sẽ không thay lòng sau bảy năm à?”

Bạn cùng phòng tôi thì hỏi: “Cậu… thật sự không hối hận sao?”

Cả bạn học cấp ba, anh em thân thiết nhất của anh cũng gọi điện cho tôi cả tiếng đồng hồ.

“Cậu có biết, hôm tụi mình chơi trò bốc thăm viết thư tình năm ấy, người mà Nghiêm Tuân rút được… thật ra không phải cậu.”

“Người bốc trúng tên cậu là tớ. Nhưng cậu ấy muốn đổi với tớ.

Tớ đùa bảo muốn cây bóng có chữ ký của tuyển thủ mà cậu ấy cưng như trứng mỏng, chẳng bao giờ cho ai động vào.

Vậy mà cậu ấy vẫn đưa tớ, chỉ để lấy cớ tiếp cận cậu.”

Cuối cùng, cậu ấy nói:

“Trầm Nguyện, bao nhiêu năm nay, bọn tớ đều thấy rõ — cậu ấy thật lòng với cậu.

Bảy năm tình cảm, đáng được trân trọng. Nếu chia tay rồi… thì tiếc lắm đấy.”

Phải, bảy năm tình cảm, đáng được trân trọng.

Chính vì vậy — tôi mới phải rời đi.

Chuyện của Vu Quả Nhi, mãi mãi sẽ là cái gai mắc ở cổ họng, là cây kim giấu trong tim.

Không nhìn thấy, không chạm được, nhưng chỉ cần động nhẹ — là đau.

Tương lai, tôi sẽ mãi canh cánh chuyện anh từng phản bội. Anh sẽ phiền muộn vì tôi cứ mãi nhắc lại chuyện cũ.

Tôi sẽ nghi ngờ, sẽ sợ anh thay lòng thêm lần nữa. Anh sẽ dè chừng, day dứt, không sống được thoải mái.

Một mối quan hệ như thế… yêu nhau được bao lâu? Đi được đến đâu?

Tình yêu mà chúng tôi từng gìn giữ, cuối cùng… còn lại được bao nhiêu?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)