Chương 2 - Người Mẹ Và Những Đồng Tiền Hào
Từ đó, ở trường tiểu học, không còn ai chơi với tôi nữa.
Mẹ tôi nói như vậy thì tốt, để tôi tập trung học hành.
…
Sau này, tôi không bao giờ ăn thêm một cái xúc xích nóng hổi nào nữa.
Dù sao thì, đó chỉ là chuyện không được ăn no thôi. So với việc lòng tự trọng của tôi hết lần này đến lần khác bị x,é n,át, bị gi,ẫm đ,ạp, thì có là gì đâu?
Nhưng thật ra mẹ tôi không biết, lúc đó bà nội đã cho tôi 101 đồng xu.
Bà cười hiền từ:
“Cháu gái Yến Yến của bà, sau này chắc chắn sẽ là đứa trẻ xuất sắc nhất trong cả trăm người!”
Lúc đó tôi tin vào những truyền thuyết trong anime và cổ tích, nghĩ rằng nếu gieo một đồng tiền vàng xuống đất, sẽ thu hoạch được một cái cây đầy tiền vàng.
Vậy nên, đồng 1 tệ đầu tiên và cũng là cuối cùng đó, tôi đã chôn ở sân nhà bà nội.
Đó trở thành kỷ vật duy nhất của tôi sau khi bà qua đời.
5
Quay lại hiện tại, khi mẹ tôi lại nở nụ cười quen thuộc đó.
Tôi không dám cãi nữa.
Mẹ tôi nói sẽ nghĩ cách để tôi mang tiền mặt đi, nên coi như chuyện này tạm thời được giải quyết.
Trước ngày nhập học đại học ba ngày, trường cũ của tôi tổ chức buổi liên hoan.
Ngôi trường trung học trọng điểm này có một truyền thống lâu đời.
Mỗi năm sau khi có kết quả thi đại học, trường sẽ chọn một ngày tốt để mời tất cả học sinh tốt nghiệp cùng phụ huynh tham gia một buổi giao lưu.
Phần nổi bật nhất là tiết mục cuối cùng, mời ba học sinh đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp toàn trường lên nhận một tấm huy chương danh dự, sau đó để phụ huynh của thủ khoa lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm giáo dục con cái.
Nhiều phụ huynh của các học sinh lớp 10 và lớp 11 sẽ đến để học hỏi kinh nghiệm.
Truyền thống này đã kéo dài hơn mười năm, mỗi buổi liên hoan thường thu hút hơn hai vạn người tham dự.
Tôi đỗ thủ khoa toàn trường, không có gì ngạc nhiên.
Ba năm học cấp ba, mẹ tôi đã bắt tôi chịu đựng rất nhiều gian khổ để có thể giành được vị trí đầu tiên.
Nhưng đôi khi, nỗ lực vẫn cần có tài năng.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi không phải người có tài năng đó.
Dù tôi cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể đứng thứ hai trong khối.
Thủ khoa của trường, Dịch Thanh Sơn, như một bức tường tôi không thể vượt qua.
Sau này, mẹ tôi dường như cũng từ bỏ kỳ vọng đó.
Dù sao, chỉ cần vào được top 3 toàn trường, ít nhất vẫn có thể lên sân khấu nhận giải, cũng không làm mất mặt bà.
Có lẽ vì vậy mà hôm nay, mẹ tôi mới dậy sớm, mặc chiếc xường xám đỏ đắt tiền của mình, đeo bộ tam kim từ lễ cưới và thêm một chuỗi vòng cổ ngọc trai không biết bà mua từ lúc nào.
Thậm chí bà còn chuẩn bị cho tôi một chiếc váy liền.
Khi mặc vào, tôi cảm thấy rất lạ lẫm.
18 năm nay, tôi luôn mặc áo dài quần dài, ngay cả mùa hè cũng hiếm khi mặc quần trên đầu gối.
Nhưng khi bước vào trường, tôi cảm nhận được sự kỳ quặc khó tả.
Khuôn viên trường được trang trí bằng hai màu đen trắng, và mọi người đều mặc quần áo màu nhã nhặn.
Chỉ có mẹ tôi trong chiếc xường xám đỏ rực và tôi trong chiếc váy hồng nhạt, trông như vừa bước ra từ một thế giới khác.
Trên tường chính của tòa nhà dạy học, một băng rôn lớn nền đen chữ trắng đung đưa trong gió.
“Thành kính tưởng nhớ thủ khoa kỳ thi đại học Dịch Thanh Sơn.”
Tôi như bị sét đ,ánh giữa trời quang.
Dịch Thanh Sơn… đã qua đời?
Tôi nghe thấy những lời bàn tán xung quanh:
“Thủ khoa tốt thế mà lại mất m,ạng, tiếc quá!”
“Nghe nói là vì bị phanh phui chuyện không đứng đắn, hôm trước vừa nhảy lầu t,ự s,át!”
“Đứa trẻ tài năng như thế mà lại xảy ra chuyện, đúng là đáng thương!”
Chúng tôi theo đám đông tiến lại gần, phát hiện ra bảng thông báo trước cửa nhà thi đấu – nơi vốn dĩ dùng để tổ chức buổi liên hoan.
Phần đầu thông báo dành để ca ngợi những thành tích khi còn sống của Dịch Thanh Sơn.
Phần sau nói rằng, để tưởng nhớ thủ khoa kỳ thi đại học, tất cả các hoạt động văn nghệ của buổi liên hoan sẽ bị hủy bỏ, chỉ tổ chức đơn giản lễ trao giải cho ba học sinh đứng đầu, và tiết mục cuối cùng – bài phát biểu của phụ huynh xuất sắc – cũng được thay thế bằng lễ tưởng niệm cá nhân Dịch Thanh Sơn.
Cánh tay tôi đột nhiên đ,au dữ dội.
Nhìn xuống, tôi thấy mẹ đang bóp chặt tay mình, gân xanh nổi lên.
Lúc này tôi mới nhớ nhìn biểu cảm của bà.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm tờ thông báo trên bảng, ánh mắt vô định.
Nếu không phải cơn đ,au nơi cánh tay nhắc nhở tôi rằng bà đang hiện diện, biểu cảm của bà gần như… chỉ có một trạng thái duy nhất.
Thậm chí… không hề có chút kinh ngạc nào.
Trên khuôn mặt mẹ tôi, lúc này chỉ còn lại ph,ẫn nộ.
6
Tôi chưa kịp hiểu điều đó có nghĩa là gì, mẹ đã bất ngờ kéo tay tôi chạy thẳng về phía văn phòng hiệu trưởng.
Bà đạp tung cửa:
“Mười mấy năm nay trường đều tổ chức liên hoan, tại sao năm nay lại nói hủy là hủy?”
Hiệu trưởng không biết là bị tiếng động làm giật mình, hay bị chiếc xường xám đỏ của mẹ tôi làm nhức mắt, sững người mất mấy giây mới nói:
“Nhưng mà… thông báo đã gửi trên nhóm phụ huynh rồi mà…”
Nhóm phụ huynh này, mẹ tôi chưa bao giờ cho tôi xem.
Bà đ,ập mạnh tay xuống bàn, gần như hét lên:
“Các người chỉ nói là tưởng niệm cái thằng họ Dịch kia! Nhưng các người không nói sẽ hủy bài phát biểu của phụ huynh thủ khoa!”
Lúc này, tôi mới phản ứng lại.
Đúng rồi. Bài phát biểu của phụ huynh.
Dịch Thanh Sơn đã ch,et, tôi trở thành người đứng đầu toàn trường.
Mẹ tôi mặc như vậy, là để chuẩn bị làm bài phát biểu phụ huynh xuất sắc của thủ khoa?
Nhưng…
Hiệu trưởng cố gắng giải thích, nhưng âm thanh đó xuyên qua tai tôi, tôi nghe không rõ ông nói gì.
Tôi chỉ miệt mài suy nghĩ:
“Làm sao mẹ biết trước được cái ch,et của Dịch Thanh Sơn?”
Tôi vẫn chưa nghĩ ra, thì một cái t,át bất ngờ giáng xuống mặt tôi.
Mẹ tôi kéo tôi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Tiếng động vừa rồi quá lớn, cộng thêm cách ăn mặc khác biệt của hai mẹ con, nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám đông.
Bà trừng mắt nhìn tôi, giáng thêm một cái t,át nữa:
“Đồ vô dụng! Sao mày không cố mà thi thẳng vào thủ khoa?
“Mười tám năm tao nuôi mày, đều là phí công!
“Ngay cả một bài phát biểu phụ huynh cũng không giúp tao giành được!”
Hiệu trưởng đứng ở cửa, không dám can ngăn.
Lúc này tôi mới chợt hiểu ra.
Thì ra là vì cái này.
Áp lực từ nhỏ, những trận đòn mỗi lần tôi xếp thứ hai,
Số tiền học phí đại học bị lấy để may chiếc xường xám đắt tiền…
Hóa ra tất cả những khổ cực suốt 18 năm của tôi, chỉ vì một bài phát biểu.
Cuộc đời tôi, chỉ là một giấc mộng hão huyền mà mẹ dệt ra để khoe khoang bản thân bà.
Mẹ tôi tiếp tục đ,ánh và đẩy tôi:
“Đại học rách nát này có học cũng chẳng để làm gì!
“Tao không thèm góp học phí cho mày nữa, đi mà bán th,ân đi!
“Mày đi đi, đi mà bán!”
Bà nắm chặt chiếc váy của tôi.
Tôi không biết phải mặc quần an toàn dưới váy, nên khi mẹ giật mạnh, mép chiếc quần l,ót bạc màu của tôi lộ ra dưới ánh nhìn của đám đông.
Có người đã rút điện thoại ra quay lại.
Những ký ức nh,ục nh,ã và đ,au đớn ùa về:
Bị trì hoãn nộp quỹ lớp, bị xúi giục b,ắt n,ạt, bị đ,ánh đ,ập thân thể…
Tất cả đều từ chính mẹ ruột tôi mà ra.
Bà thực sự không yêu tôi.
Bà chỉ yêu sự nổi bật của mình.
Trong lúc bị xô đẩy, đầu tôi va vào mép tường.
Tôi nghiêng đầu, thái dương đ,ập mạnh vào cạnh tường.
Đ,au đớn lan ra khắp cơ thể, tôi cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp từ mặt chảy xuống.
Trong ngôi trường đen trắng này, chỉ còn lại hai sắc đỏ lạc lõng.
M,áu tôi, màu của khổ đ,au.
Xường xám của mẹ tôi, màu của giấc mơ vinh quang của bà.
Tất cả hòa quyện, tan vỡ.
Biểu cảm của mẹ tôi bỗng chuyển sang hoảng hốt.
Lần đầu tiên, tôi thấy trên mặt bà một thứ cảm xúc gọi là “hối hận.”
Ý thức tôi bắt đầu mờ dần, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống đất.
Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng thét của mẹ:
“A! Yến Yến của tôi!”
7
Tôi tỉnh dậy. Nhưng lại như chưa tỉnh.
Tôi nhìn thấy chính mình năm 14 tuổi.
Mùa hè năm lớp 8, tôi lần đầu tiên có kinh nguyệt.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn bản thân mình trong nhà vệ sinh, lúng túng không biết phải làm gì.
Mẹ tôi thấy tôi ở trong nhà vệ sinh quá lâu, liền đẩy cửa bước vào. Ở nhà chúng tôi, cửa nhà vệ sinh không bao giờ được phép khóa trái.
“Lại đi vệ sinh à? Sáng nay vừa đi rồi mà, hay đang lười biếng… Ủa, con đến kỳ rồi à?”
Tôi ngây người nhìn vết m,áu trên chiếc quần lót màu sáng.
Mẹ tôi giật lấy nó, dùng nước nóng vò vài lần, vết m,áu nhạt đi một chút.
Bà vắt khô, sấy qua bằng máy sấy tóc rồi đưa lại cho tôi:
“Con mặc tạm trước đi, lót thêm vài lớp giấy. Chiều mẹ đưa con đi mua băng vệ sinh.”
Sau khi mẹ đi khỏi, tôi bay đến bên cạnh bản thân mình năm 14 tuổi, khẩn thiết thì thầm vào tai:
“Hôm nay đừng cãi mẹ, được không? Làm ơn, hãy nhẫn nhịn.”
Nhưng dường như tôi không thể nghe được chính mình.
Buổi chiều, mẹ tôi mua loại băng vệ sinh rẻ tiền nhất ở cửa hàng dưới lầu, loại bám bụi phải lau qua trước khi dùng.
Lần đầu sử dụng, tôi dán nghiêng ngả, lệch đủ kiểu.
Tôi khẩn thiết lay mình:
“Đừng ngại phiền, tháo ra dán lại đi, được không? Làm ơn, hãy dán cho đúng…”
Nhưng tôi lúc đó không nghe được.
Từ 10 giờ sáng đến 7 giờ tối, tôi năm 14 tuổi cuối cùng cũng làm xong bài tập, tâm trạng nhẹ nhõm đi vào nhà vệ sinh.
Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Tôi hét lên bên tai mình:
“Cuộn lại! Dùng giấy bọc kín! Đừng để mẹ nhìn thấy! Đừng làm thế!”