Chương 8 - Người Khuyết Tật Và Ánh Nhìn Cũ
Nguyễn Đường tức đến mức gào lên, định lao tới giật lấy điện thoại, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng chặn bằng cây gậy chống, khiến cô ta loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Gài cô?”
Tôi thẳng tay ném bản “Tuyên bố Hòa giải” vào chiếc máy hủy tài liệu đang gầm rú bên cạnh, trước mặt cô ta.
“Nguyễn Đường, đây là trại cứu hộ, không phải sàn diễn của cô.”
“Cầm máy ảnh và mớ lời dối trá của cô, biến đi.”
Nguyễn Đường bị ép phải lùi liên tục.
Cô ta nhìn chân tôi tập tễnh, rồi liếc sang mấy thùng phụ tùng máy phát điện chất cao chênh vênh bên cạnh.
Để cứu vãn “sự cố livestream”, cô ta lại định đóng vai “người tốt”, giả vờ khiêng đồ lấy lòng khán giả.
“Tôi đến giúp mà! Tôi không đi đâu hết!”
Cô ta hét lên, mang giày cao gót mà vẫn lao đến chồng thùng sắt cao hơn hai mét, đưa tay kéo cái thùng ở tận đáy.
“Đừng động vào cái đó!” Tôi hét lên theo bản năng. Đó là thùng chịu lực!
Nhưng đã muộn.
“Rầm!”
Hai chiếc thùng sắt nặng nề trên cùng bắt đầu rung lắc, mất cân bằng, đổ thẳng về phía lưng tôi.
“Nam Sơ! Cẩn thận!” Tiếng hét của A Lâm còn chưa dứt.
Một bóng đen lao đến nhanh hơn cả âm thanh.
Tôi chỉ cảm nhận được một lực đẩy mạnh hất tôi sang một bên. Tiếp theo là tiếng va đập trầm đục vang lên.
Một thùng sắt nặng tới 50kg rơi phịch xuống đất, bụi bay mù mịt.
Chiếc còn lại, được một bàn tay lớn với các đốt tay nổi bật giữ chặt trên không, cách đầu tôi chưa đến 10cm.
Là Chiến Dã.
Anh ta dùng một tay đỡ lấy thùng sắt nặng trịch, bắp tay căng cứng, gân xanh nổi rõ vì dồn sức quá mức.
Vết thương trên lưng do cú lao người lúc nãy đã bung ra hoàn toàn.
Máu lập tức thấm ướt băng gạc, chảy dọc theo vạt áo khoác, nhỏ xuống nền đất bụi bặm, đỏ rực rợn người.
Thế nhưng anh ta không nhíu mày một lần, chỉ yên lặng giữ chặt thùng sắt rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất — như sợ làm hỏng thiết bị bên trong.
Xong xuôi, anh ta mới đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Nguyễn Đường đang chết lặng.
Ánh mắt ấy, không còn sự bao dung, nuông chiều như trước.
Chỉ còn sự thất vọng thấu xương và lạnh lẽo vô tận.
“Nguyễn Đường, cô điên rồi sao?” Anh ta nói nhỏ, nhưng lời nói mang theo áp lực khiến người ta nghẹt thở.
“Đây là thiết bị cứu hộ! Là để cứu người!” “Cô vì muốn diễn trò, đến kiến thức an toàn cơ bản cũng dám coi thường sao?”
“Nếu thùng đó rơi trúng, Nam Sơ không chết thì cũng tàn phế. Đó là thứ ‘lòng tốt’ của cô đấy à?”
“Cút.”
Nguyễn Đường bị nhân viên an ninh lôi ra ngoài như kéo một con chó chết.
Trước khi bị lôi đi, cô ta vẫn điên cuồng hét tên Chiến Dã: “Chiến Dã! Anh sẽ hối hận! Chỉ có em mới là người yêu anh nhất!”
“Nam Sơ là đồ máu lạnh!”
Chiến Dã vẫn đứng yên, máu trên lưng anh vẫn chảy, nhưng anh không động đậy.
Anh chỉ nhìn theo bóng dáng Nguyễn Đường khuất dần, ánh mắt trống rỗng như một tàn tích vừa đổ sập.
Khoảnh khắc ấy, anh ta cuối cùng cũng nhận ra — “Nàng thơ” mà anh dốc lòng nâng niu bấy lâu, chỉ là một con quái vật khoác da người.
Còn người phụ nữ bị anh đẩy ra gọi là “máu lạnh”, lại từng là mặt trời dùng máu nóng để sưởi ấm cả cuộc đời anh.
“Nam Sơ…”
Anh ta quay lại, muốn nói gì đó với tôi.
Nhưng tôi đã không còn hứng thú để nghe.
Tôi chỉ chỉ về phía phòng y tế gần đó: “Chiến đội, máu anh nhỏ lên thùng thiết bị của tôi rồi.”
“Thùng đó còn phải dùng, làm ơn đi băng vết thương lại, đừng làm bẩn tài sản công.”
Giọng điệu điềm tĩnh, thuần túy là công việc.
Chiến Dã bật cười khổ, nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc.
“Được, tôi đi.”
Nguyễn Đường không ngu đến mức quay lại trại cứu hộ làm loạn. Cô ta chơi một ván độc hơn.
Về nước, cô ta dùng tên thật tố cáo Chiến Dã trên mạng: Anh ta đã biển thủ hàng triệu từ quỹ từ thiện của “Đội cứu hộ Bầu Trời Xanh để mua biệt thự nước ngoài cho vợ cũ và trả phí “bịt miệng” khổng lồ.
Cô ta còn đăng một tấm ảnh chụp lén — chính là tấm chi phiếu mười triệu ngày hôm đó
Chiến Dã dúi vào tay tôi trong lều, nhưng bị tôi từ chối.
Dư luận bùng nổ.
Tài khoản của Chiến Dã bị đóng băng, nhiệm vụ của đội bị đình chỉ.
Còn tôi, bị xem là “đồng phạm”, cũng bị cấm xuất cảnh.
Ai cũng nghĩ, để tự cứu mình, Chiến Dã sẽ đẩy tôi ra chịu tội thay.
Nhưng anh ta lại làm một việc không ai ngờ tới.
Anh tổ chức buổi họp báo cuối cùng với tư cách đội trưởng.
Ngày hôm đó, anh không mặc bộ đồng phục cứu hộ màu xanh quen thuộc, mà là chiếc sơ mi trắng giản dị.
Chính là chiếc sơ mi anh từng mặc hôm chúng tôi đăng ký kết hôn bảy năm trước, giờ mặc lại trên thân hình gầy gò của anh, lỏng lẻo đến xót xa.
Trước hàng loạt ống kính, anh bình tĩnh lấy ra một xấp sổ sách dày cộp, cùng một chiếc máy ghi âm cứu hộ cũ kỹ trong túi niêm phong.
“Về cáo buộc biển thủ, đây là toàn bộ chi tiết tài khoản cá nhân của tôi.”
Anh trải sổ ra: “Mười triệu đó là tôi bán nhà và xe cha mẹ để lại mà có. Là tiền tôi trả nợ cho Nam Sơ, không phải phí bịt miệng.”
“Còn về ‘bịt miệng’…” Anh bấm nút phát chiếc máy ghi âm.
Một đoạn ghi âm cũ, lẫn tiếng nhiễu sóng, vang lên trong buổi họp báo.
Là đêm lũ lụt ba năm trước, máy ghi âm tự động lưu lại.
“Chiến Dã! Bọn em ở đây! Cứu với!” Đó là giọng tôi. Ngay sau đó là tiếng Nguyễn Đường mè nheo: “A Dã, máy ảnh của em không thể ướt… đó là ảnh em cần để đoạt giải…”
Rồi là câu nói lạnh băng và rõ ràng như dao cắt của Chiến Dã: “Nam Sơ! Em cố gắng chịu thêm một chút! Máy ảnh của Nguyễn Đường quan trọng hơn em!”
Đoạn ghi âm kết thúc.
Cả hội trường chết lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn người đàn ông trên sân khấu.
Anh ta đã tự công khai bằng chứng buộc tội mình, tự tay xé toạc lớp vỏ hào quang anh hằng mang.
Mắt Chiến Dã đỏ hoe, nhưng anh không rơi một giọt nước mắt.
“Nam Sơ vô tội. Cô ấy mới là nền móng thực sự của đội này.”
“Mọi lỗi lầm, đều do một mình tôi, Chiến Dã.”
“Từ hôm nay, tôi từ chức đội trưởng và chấp nhận mọi điều tra.”
Nói xong, anh cúi đầu thật sâu.
Khoảnh khắc cúi xuống đó, lòng tự trọng và khí phách từng kiêu hãnh của anh hoàn toàn sụp đổ.
Nguyễn Đường vì tội vu khống, bịa đặt bị cảnh sát bắt giữ.
Còn Chiến Dã, dù được chứng minh không biển thủ công quỹ, nhưng vì sơ suất quản lý và áp lực dư luận, đã thật sự rút khỏi giới cứu hộ.
Ngày anh trở về nước, chúng tôi gặp nhau ở sân bay.
Một vòng luân hồi. Chuyện bắt đầu ở sân bay, cũng sẽ kết thúc ở đó.
Anh mặc chiếc áo khoác cũ bạc màu, tay kéo chiếc vali sờn rách mà tôi từng mua cho anh khi chúng tôi còn là vợ chồng.
Giữa dòng người, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Anh bước lại, đứng trước mặt tôi. Ánh mắt dừng trên chân phải của tôi, nơi vẫn còn bộ khung xương ngoài lạnh lẽo bao bọc.
“Dạo này chân còn đau không?” Tôi lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết khi trời mưa. Dùng tốt lắm. Tôi không đau nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Anh gật gù, theo thói quen định giơ tay xoa đầu tôi, nhưng thấy tóc ngắn gọn gàng của tôi, bàn tay khựng lại giữa không trung rồi vụng về gãi đầu mình.
“Tôi đi đây.”
Anh chỉ về phía cổng lên máy bay khác. “Tới khu rừng phía Tây làm kiểm lâm “Nơi đó ít người, cũng chẳng có sóng. Tôi cũng… cần chút yên tĩnh.”
Kiểm lâm.
Không truyền thông, không hoa tươi. Chỉ có núi rừng hoang vắng và cô độc vô tận.
Với một người từng khao khát tiếng vỗ tay như anh, đó có lẽ là hình phạt công bằng nhất.
Cũng là sự chuộc lỗi nhẹ nhàng nhất.
“Cũng được mà,” tôi đáp.
“Nam Sơ…”
Anh mấp máy môi, dường như muốn nói “xin lỗi”, hoặc là “giá mà ngày đó…”
Nhưng rốt cuộc, anh không nói gì cả.
Chỉ cười khổ, khẽ lẩm bẩm một câu:
“Sau này chọn đàn ông, đừng chọn kiểu như tôi, cứ mơ làm anh hùng mãi.”
“Hãy chọn người biết sưởi ấm đầu gối cho em.”
Nói rồi, anh quay người rời đi về phía cánh cổng đưa anh vào nơi cô đơn không có hồi kết.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh. Người đàn ông từng luôn ngẩng đầu kiêu hãnh bước đi phía trước, giờ dáng lưng đã còng xuống.
Vòng đời lặp lại, Anh đã đánh mất ánh sáng của chính mình, cũng đánh mất chiến trường mà anh từng yêu tha thiết.
Tôi hít sâu một hơi, quay người bước đi.
Phía loa phát thanh đang phát lời gọi cuối cùng cho chuyến bay đến căn cứ cứu hộ quốc tế mới.
Tôi kéo hành lý của mình lên.
Bộ khung ngoài ở đầu gối phát ra tiếng máy móc êm dịu — đó là nhịp điệu nâng đỡ tôi tiến về phía trước.
Tôi không còn hận, cũng chẳng còn yêu.
Lũ đã rút, mặt trời vẫn mọc như thường.
Tôi không cần ai sưởi ấm đầu gối cho mình.
Tôi, chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cuộc đời mình.
(Hết)