Chương 7 - Người Giữ Ảnh Gợi Cảm
Anh tôi đang đứng ở cửa.
“Ồ, biết mình có anh rồi hả?”
… Mắt kia là mắt, mũi kia là mũi không thế?
“May cho mày, nhưng yên tâm, anh mày không mất một cọng tóc.
Thằng kia không dám đánh trả.”
“Nhưng sau này mà nó dám bắt nạt mày, anh vẫn đấm.”
Nói xong còn vênh mặt bỏ đi.
Hạ Tuấn bước đến, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Anh ấy hình như… không phản đối?”
Anh cười khẽ:
“Anh ấy nói so với thằng tóc vàng ngày xưa, thà là anh còn hơn.”
Tôi: ……
Vụ tóc vàng đó, anh còn nhắc hoài hả?
23
Ba mẹ tôi thì khỏi nói, hài lòng ra mặt với Hạ Tuấn.
Học vấn cao, ngoại hình ổn, ai nhìn cũng khen.
Rất nhanh, anh đã “cắm cờ” vào lòng cả nhà.
Ba mẹ tôi còn gọi anh là “con rể hiền”.
Dạo này anh bận lắm, mổ xẻ miết.
Mẹ tôi dặn tôi phải chăm sóc anh nhiều hơn, đàn ông làm bác sĩ thường sống như đi bụi.
Vậy là tôi nấu canh, bày cả một bàn thức ăn.
Hạ Tuấn ăn xong khen lia lịa:
“Baby, ngon thật đấy.”
Ai ngờ, anh tôi lén lút thò tay nếm thử.
Thôi thì cũng bỏ qua đi.
Mà không, tên này còn nhân cơ hội dìm hàng:
“Chậc chậc, cái này mà là đồ ăn á?
Hạ Tuấn, mày ăn được chắc có sở thích kỳ dị.”
Nói xong quay đầu nhét vô mồm con chó:
“Đi nào, cục cưng, mở mồm.”
Con cún ngửi một cái, chạy vào chuồng tự đóng cửa.
Tôi: ……
Anh tôi cười như được mùa:
“Người ta nấu ăn, chó còn không buồn ăn. Cười chết tao!”
Tôi giận quá, vớ cái xẻng bếp đòi quất anh ta.
Hạ Tuấn kéo tôi lại, dịu dàng nói:
“Baby, kệ ảnh đi. Anh thấy rất ngon mà.”
Tôi cảm động rớt nước mắt:
“Thật á?”
Lần đầu nấu mà được khen dữ vậy, đúng là thiên phú.
Anh nuốt nước miếng, khẽ gật đầu.
Anh tôi đứng bên cạnh, lật trắng mắt đến sắp trật quai hàm.
“Ngày nào cũng baby ơi baby à, Hạ Tuấn mày không thấy gớm à?”
“Tôi thích thế, được không?”
Anh tôi tức nổ phổi, chạy đi méc chị dâu.
24
Tối đó, vừa bước vào nhà Hạ Tuấn.
Anh đã ôm eo tôi, ép tôi dựa lên tường.
“Baby, hôm nay em có ý gì đây hả?”
Ánh mắt anh nguy hiểm cực độ.
“Gì mà ý với chẳng gì…” Tôi cố gỡ tay anh định bỏ chạy.
Anh khẽ cười,
“Nào là bào ngư, nào là hàu sống.
Em đang ám chỉ anh… không được đấy à?”
“Không… phải…” Tôi chột dạ.
Chưa kịp nói hết câu, đã bị anh dập một nụ hôn làm cho nghẹt thở.
Tối đó, anh giày vò tôi đến tận nửa đêm.
Còn bắt tôi nói mấy câu khó mở miệng, tôi không nói, anh liền “phạt”.
Hu hu hu.
Cuối cùng mặt mũi đỏ bừng, tôi ngoan ngoãn chiều hết tất cả yêu cầu của anh.
Cái chiêu này là do Hứa Mông chỉ tôi.
Cô ấy bảo kiểu người như Hạ Tuấn, làm việc áp lực cao, không có thời gian tập thể dục,
chín phần mười là… không ổn lắm.
Nên tôi mới mua đủ thứ thực phẩm bổ dưỡng tẩm bổ cho anh.
Kết quả là… tự đào hố chôn mình.
Đúng là: thành bởi bạn thân, bại cũng bởi bạn thân!
25
Sinh nhật tôi năm nay, tôi đến khách sạn ven biển mà Hạ Tuấn đã đặt trước từ sớm.
Nhưng anh mãi không đến.
Tôi gọi điện, chỉ nghe thấy thông báo tắt máy.
Từ sáng đến chiều, từ mặt trời rực rỡ đến lúc hoàng hôn buông xuống.
Tôi vẫn không đợi được anh.
Tôi là người dễ xúc động, cũng hay suy nghĩ lung tung.
Gặp chuyện thế này, sao tôi có thể không nghĩ ngợi?
Có phải anh không còn thích tôi nữa?
Có phải anh muốn đổi ý?
Tôi đã khóc đến cạn nước mắt.
Lúc lết xác về nhà thì trời đã khuya lắm rồi.
Vừa bước vào gara, tôi đã đụng ngay anh trai mình đang hớt hải chạy ra.
Anh thấy tôi, không nói không rằng, lôi tôi nhét vào xe,
Rồi phi thẳng đến bệnh viện nơi Hạ Tuấn công tác.
Tôi lập tức thấy bất an:
“Hạ Tuấn… anh ấy sao vậy?”
Anh tôi im lặng.
Tôi sắp khóc:
“Anh ơi, rốt cuộc Hạ Tuấn làm sao rồi?!”
“Đang cấp cứu trong phòng mổ.”
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Lệ tuôn xối xả.
Tôi lẽ ra phải hiểu, Hạ Tuấn không bao giờ thất hứa.
Trừ khi, thật sự có chuyện rồi.
26
Đến bệnh viện, cả khoa của anh đã bị cảnh sát phong tỏa.
Khắp nơi loang lổ máu.
Từng vệt máu như dao nhọn đâm vào mắt tôi.
Tôi không dám tưởng tượng anh đã chịu đựng đau đớn cỡ nào.
Bác sĩ thông báo: Hạ Tuấn mất máu quá nhiều, đã hôn mê sâu.
Mẹ anh ngất ngay tại chỗ.
Mà ngân hàng máu lại cạn kiệt.
Tôi lao lên:
“Bác sĩ, lấy máu tôi đi!”
Anh tôi kéo tôi lại:
“Lấy máu tôi! Tôi cùng nhóm với nó.”
“Anh…”
Tôi nghẹn ngào.
“Nghe lời.”
“… Vâng.”
Vì phía sau vẫn còn rất nhiều việc cần tôi lo.
Ca mổ kéo dài suốt bảy tám tiếng.
Đến khi cửa mở ra, Hạ Tuấn được chuyển vào phòng ICU.
Tôi túc trực ngoài đó, khóc mãi không thôi.
Cơ thể anh chi chít vết thương,
Tổn thương nghiêm trọng nhất là đứt gân tay phải.
Một khi đã đứt, sẽ khó mà hồi phục hoàn toàn.
Mà anh là bác sĩ ngoại khoa…