Chương 6 - Người Giữ Ảnh Gợi Cảm
Hạ Tuấn cười khẽ: “Đi rồi.”
Tôi thở phào: “Dọa chết em.”
“Em sợ anh trai vậy à?”
Tôi gật đầu: “Sợ. Anh cũng biết ảnh rồi đó, lúc nào cũng muốn gắn camera lên người em.”
Hạ Tuấn gật gù: “Chuẩn.”
20
Dạo này tôi có cảm giác… anh tôi bắt đầu nghi ngờ chuyện yêu đương lén của tôi.
Quản lý tôi siêu gắt.
Sáng đưa đi làm, chiều tới đón.
Hại tôi với Hạ Tuấn mãi không hẹn hò đàng hoàng được.
“Anh không có việc gì làm à? Rảnh thì đi kiếm việc đi, suốt ngày canh em là sao?”
Tôi phát bực.
“Anh quan tâm em không được à?
Chị dâu em đi công tác rồi, anh buồn.”
“Chị ấy đi công tác thì anh hành hạ em à? Anh còn là người không?”
Tôi nổi đóa.
“Vợ anh không ở nhà, em cũng đừng mơ yêu đương!”
Anh tôi cười… rất khốn.
Tôi: “……”
Sự im lặng chính là cây cầu Thâm Quyến tối nay.
Thừa dịp anh tôi xuống xe mua đồ, tôi vội nhắn Hạ Tuấn:
“Không đi chơi được đâu, rút, rút nhanh!”
“Anh sắp tới công ty em rồi mà, sao vậy bảo bối?”
Tôi khóc không ra nước mắt:
“Anh em tới đón rồi.”
Hạ Tuấn có vẻ bất đắc dĩ:
“Hay là công khai luôn đi, anh không muốn giấu nữa.”
Tôi vội vàng dỗ dành:
“Baby, ráng nhịn chút nữa thôi.”
Ai ngờ…
“Baby cái gì?”
Giọng anh tôi vang lên sau lưng, lành lạnh.
Tôi suýt rớt tim, lập tức giấu điện thoại.
“Không có ai hết, bạn gái em đó.”
Anh tôi nghi ngờ nhìn tôi:
“Thành thật đi, có phải đang yêu đương rồi không?”
“Không… không có! Nếu có em đã báo với anh rồi mà?”
Tôi cười gượng.
“Hừ. Tốt nhất đừng yêu đương linh tinh, để tao phát hiện thì mày xong đời.”
Anh tôi đưa tay véo má tôi.
Tôi bực lắm, hất ra:
“Anh phiền quá! Em lớn rồi, tự biết chừng mực, yêu đương thì sao chứ?”
Anh tôi hầm hầm trợn mắt:
“Mày biết chừng mực cái đầu mày.
Ai là đứa từng bị bạn trai cũ đá, ở nhà khóc cả tuần đấy?”
Tôi trừng mắt:
“Không biết ai hết!”
Có anh trai đúng là phiền chết đi được.
Hồi nhỏ thì tranh snack với tôi, không cho tôi xem hoạt hình.
Giờ cưới vợ rồi mà vẫn quản tôi như quản con nít.
Haiz…
Thật ra, tôi hiểu lý do.
Anh tôi quá bảo vệ tôi là có nguyên nhân.
Từ nhỏ tôi ốm đau suốt, hết bệnh này đến bệnh khác, mổ lên mổ xuống.
Sau ca phẫu thuật não năm đó, anh càng cưng tôi như trứng.
Tệ nhất là, hồi cấp hai, tôi từng bị một thằng tóc vàng lừa tình.
Hôm đó suýt bị người ta đánh, may có tên đó chắn phía trước, ôm chặt lấy tôi.
Nhờ thế mới thoát trận đòn.
Từ đó về sau, anh tôi cảnh giác toàn bộ sinh vật giống đực trong bán kính ba mét quanh tôi.
Ngay cả chó đực cũng không được bén mảng.
Nhưng nghĩ lại mới thấy—
Anh tôi lại cực kỳ tin tưởng Hạ Tuấn.
Nếu biết người yêu của tôi chính là anh em chí cốt của mình, chắc… nổ tung tại chỗ luôn.
21
Hôm sau cũng là cuối tuần, tôi ngủ một mạch tới trưa.
Vừa tỉnh liền gọi điện chúc Hạ Tuấn buổi sáng.
Kết quả anh ấy mãi không nghe máy, cuối cùng cuộc gọi tự động ngắt.
Chắc đang ở phòng mổ thôi, chuyện bình thường mà.
Chuyên khoa tiêu hóa nơi anh ấy làm phẫu thuật rất nhiều, tôi biết anh bận, nên cũng không quá để tâm.
Đợi lúc nào anh rảnh là sẽ gọi lại ngay.
Tôi gãi đầu, lê dép xuống lầu.
Đi được nửa cầu thang thì tôi chết sững tại chỗ.
Một phòng toàn người!
Ba mẹ tôi, ông bà nội ngoại, anh tôi với chị dâu, tất cả đều có mặt!
Ngoài ra, còn có Hạ Tuấn và ba mẹ anh ấy?!
Cái tình huống gì đây?!
Phản ứng đầu tiên của tôi là: toang rồi, bị lộ rồi!
Tôi run run muốn quay đầu bỏ trốn thì anh tôi quát một câu:
“Chạy cái gì mà chạy, lết qua đây!”
Tôi: ???
Gì vậy trời?
Hạ Tuấn bước lên che chắn cho tôi:
“Đừng hét em ấy. Có gì thì cứ nói với tôi.”
Tôi ngước mắt nhìn anh, anh trao cho tôi ánh mắt “cứ yên tâm”.
Anh tôi cười lạnh:
“Còn dám lén lút liếc mắt đưa tình trước mặt tôi?
Tưởng vậy là thoát được hả?”
Chưa dứt lời, Hạ Tuấn đã ăn ngay một cú đấm trời giáng, khóe miệng rỉ máu.
Tôi hoảng hốt:
“Anh, anh bị điên à?!”
“Im. Đừng có can, hôm nay anh phải dạy dỗ cái thằng dám nhăm nhe em gái anh!”
Tôi: ……
Tôi rất muốn nói — em gái anh cũng nhăm nhe người ta đó.
Thấy sắp nổ ra chiến tranh, mẹ tôi kéo tôi vào phòng.
“Bình tĩnh, anh trai con không hại con đâu.”
Nói thật thì… đúng là vậy.
Anh tôi cái gì cũng có thể lầy, nhưng một khi tôi xảy ra chuyện, người chắn trước luôn là anh ấy.
22
Vài phút sau, Hạ Tuấn đến gõ cửa phòng tôi.
Cả mặt bầm dập, sưng vù.
Anh tôi xuống tay ác thật đấy.
Tôi khẽ chạm vào má anh, thấy xót:
“Đau không?”
Anh nắm lấy tay tôi:
“Không đau. Em thổi cho anh cái là hết.”
Tôi kiễng chân, thổi nhẹ lên mặt anh.
“Anh chờ em ở đây nhé, em xuống xem tình hình anh em sao.”
Vừa quay đầu thì thấy…