Chương 4 - Người Đến Sau Có Thể Là Nữ Phụ

Không giống như ngươi, vừa bẩn thỉu vừa hèn hạ, còn muốn đem ta…”

“Đủ rồi! Đủ rồi!”

Lệ Hàn Xuyên ôm chặt lấy đầu, lảo đảo nhìn ta, trong mắt toàn là nước:

“Tạ Lệnh Nghi, ngươi tin không, ta giết chết hắn bây giờ!”

“Vậy thì ta cũng giết chết Giang Ngọc Dung!”

Lệ Hàn Xuyên chấn động, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao trừng ta:

“Ngươi sao lại thành ra thế này, đến cả Ngọc Dung cũng không chịu buông tha.

Nàng vì ngươi đã nói bao lời tốt đẹp như vậy, vậy mà ngươi cũng nỡ giết nàng.”

“Ngươi còn là người sao? Nếu sớm biết lòng dạ ngươi hiểm độc thế này, ta đã chẳng cầu xin hoàng thượng ban hôn cho ngươi!”

Ta chợt sững người:

“Ngươi vừa nói gì?”

Rắc!

Dưới tán hải đường, cành cây bị giẫm gãy, Giang Ngọc Dung mới lộ mặt ra.

Nàng ta cúi đầu, ra vẻ áy náy:

“Tỷ tỷ, đừng giận ca ca Hàn Xuyên nữa.

Huynh ấy đặc biệt tới đón tỷ hồi phủ, tỷ tuyệt đối đừng tùy hứng khiến huynh ấy khó xử.”

“Nếu tỷ nhất định muốn ra ngoài…”

Bốp!

Ta giơ tay, tát thẳng lên mặt Lệ Hàn Xuyên một cái vang dội.

“Như vậy mới đúng lòng các ngươi sao?”

Giang Ngọc Dung lập tức tái mặt, thét lên thảm thiết:

“Ca ca Hàn Xuyên, mặt huynh đỏ bừng rồi, lòng Ngọc Dung đau như cắt! Mau, để muội xem nào!”

“Tỷ tỷ, sao có thể ngang ngược tàn nhẫn như vậy, ra tay ác độc đến thế…”

“Cút hết cho ta!”

Ta gào lên một tiếng.

Tô Cẩm cũng hoàn hồn, lập tức quát lớn:

“Quản gia, có kẻ tự tiện xông vào hậu viện, mau đuổi hết ra ngoài!”

Ta cắn chặt răng xoay người, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi.

8

Từ đó, suốt mấy ngày sau, Lệ Hàn Xuyên cũng không dám tới quấy rầy ta nữa.

Còn ta thì rũ rượi co ro trong viện, đầu óc chỉ toàn những ký ức về mười năm đơn phương thầm mến.

Khi bảy tuổi, Tạ Lệnh Nghi được người nhà nuông chiều quá đỗi, lén trèo tường ra ngoài xem đèn, chẳng ngờ váy bị mắc vào móc tường, bị treo lơ lửng, tiến thoái lưỡng nan.

Là Lệ Hàn Xuyên từ trên trời giáng xuống, đưa bờ vai cho ta giẫm lên, mới giải thoát được ta khỏi tình cảnh bẽ bàng ấy.

Khi ấy, hắn còn sợ ta bị lạc giữa biển người đông đúc, bèn lấy kiếm dài bên hông, một người nắm một đầu, dắt ta dạo khắp phố phường suốt cả đêm.

Về sau, khi mẫu thân giận dữ cầm roi muốn phạt ta vì tội vô phép vô tắc, cũng là hắn bước ra chắn trước mặt ta, gánh lấy mọi lỗi lầm thay ta.

Trước lúc rời đi, hắn lén nhét vào tay ta một xâu kẹo hồ lô chẳng biết đã mua từ khi nào.

“Ngày mai ta phải tới Tây Bắc rồi, sau này nếu lại leo tường, sẽ không còn ai cho nàng mượn vai mà giẫm nữa, ngoan ngoãn một chút, đừng trèo tường nữa.”

“Chờ ta trở về, ta sẽ dẫn nàng trèo qua những bức tường cao hơn, ngắm những dải hoa đăng rực rỡ hơn.”

Chuỗi kẹo hồ lô ấy, dù đã chảy nước, hỏng nát, ta cũng không nỡ ăn.

Nắm chặt lời hứa của Lệ Hàn Xuyên, ta chống cằm ngóng trông ngày hắn trở về kinh, một đợi liền mười năm.

Tận mắt nhìn thiếu niên ôn nhuận năm nào, từng bước trở thành Lệ đại tướng quân vang danh thiên hạ.

Lần tái ngộ, lại là tại yến tiệc mừng công nơi hoàng cung.

Hắn khi ấy phong thần tuấn lãng, cốt cách kiêu hùng, trên người mang theo khí thế trầm tĩnh lẫm liệt, chẳng còn chút dáng vẻ thiếu niên thuở trước nữa.

Quan trọng hơn cả, là hắn đã hoàn toàn quên ta.

Từ đầu chí cuối, chưa từng cho ta lấy một ánh nhìn chính diện.

Hoàng đế có ý ban hôn, gả công chúa cho hắn.

Hắn không nhận, cũng không cự tuyệt, lại càng chưa từng nhắc tới ta.

Mãi đến khi ấy, ta mới hiểu ra, mười năm chân tình, rốt cuộc cũng đổ sông đổ biển.

Đêm đó, ta ngồi uống rượu giải sầu suốt cả đêm.

Trong cơn say, bị cung nữ dìu vào tĩnh thất nghỉ tạm, mơ mơ màng màng, ta cứ thế lần mò trên một thân thể cường tráng rắn chắc.

Mò tới khi toàn thân hắn nóng rực, ta mới đối diện với gương mặt ửng đỏ của Lệ Hàn Xuyên, bật cười nói:

“Say rồi nên nằm mơ xuân à, mơ thấy mình cưỡng được Lệ Hàn Xuyên, ta quả nhiên cũng lợi hại ghê.”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra.

Ta còn đang lờ mờ trong cơn say, ngã nhào lên người Lệ Hàn Xuyên, quần áo trên người hắn bị ta kéo xộc xệch nửa người, bàn tay còn bất giác mân mê bắp ngực rắn chắc của hắn.

Mà Lệ Hàn Xuyên khi ấy hai mắt nhắm nghiền, má đỏ bừng, rõ ràng là say mềm bất tỉnh.

Người ta đồn rằng ta hạ dược hắn, rằng ta vì muốn làm tướng quân phu nhân mà phát điên rồi.

Bọn họ đợi xem cảnh ta – con gái một vị ngôn quan lục phẩm nho nhỏ – bị Lệ tướng quân hung hăng nhục mạ, đuổi đi không thương tiếc.

Thế nhưng Lệ Hàn Xuyên lại quỳ thẳng trước mặt hoàng đế, khẩn cầu được ban hôn.

Là ban hôn cho ta.

Tựa như một giấc mộng, ta trở thành thê tử của Lệ Hàn Xuyên.

Đêm động phòng, ta ôm đầy lòng hân hoan, định kể với hắn về mối duyên khởi từ mười năm trước, kể rằng bao năm qua lòng ta chưa từng lay động.

Cũng muốn nói với hắn: kết tóc làm phu thê, nguyện suốt đời chẳng rời xa nhau.

Nhưng ngay cả khi khăn voan còn chưa kịp vén lên, vú nuôi đã đỏ hoe mắt chạy vào báo:

Lệ Hàn Xuyên đã vứt bỏ ta, lên ngựa đi thẳng tới biên ải.

Khi ấy, ta lẽ ra đã phải hiểu.

Trong lòng hắn, vốn dĩ chưa từng có ta.

Nếu không, sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ đi không lời từ biệt, để ta trở thành trò cười cho cả kinh thành?

Là ta cố chấp, ngộ ra thì đã quá muộn.

Ngày ngày ta tự trách, tự dằn vặt, đến mức Tô Cẩm cũng không đành lòng nhìn tiếp.

“Sơn trang Mai Hoa đã nở rộ rồi, ta đã nhờ người đặt trước hai gian phòng đẹp nhất, đưa ngươi ra ngoài giải sầu.”

“Nhìn cái mặt đưa đám của ngươi, thật xui xẻo, mấy ngày nay ta còn bị lỗ mất một mớ bạc đó. Mau mau, thu dọn hành lý, lập tức xuất phát!”

Ta…

Có thể từ chối sao?

9

Quả nhiên, cửa đã bước ra rồi thì chẳng thể tránh khỏi vận đen.

Giữa đường, ta đụng phải Lệ Hàn Xuyên và Giang Ngọc Dung.

Vừa trông thấy ta, ánh mắt nàng ta khẽ tối lại, sau đó lại ra vẻ thân mật, vội vàng kéo lấy tay ta:

“Tỷ tỷ hết giận rồi chứ?

Hàn Xuyên… tướng quân đang đợi đón tỷ hồi phủ đây. Đừng giận nữa mà, mọi lỗi đều do Ngọc Dung.”

“Tướng quân còn chuẩn bị cả món điểm tâm tỷ yêu thích nhất, tỷ có bằng lòng cùng chúng ta đến trà lâu ngồi một lát không?”

Lệ Hàn Xuyên mím chặt môi, không nói một lời, chỉ lạnh lùng đứng bên kia đường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta chăm chăm.

Chỉ sợ rằng, nếu ta dám khẽ đẩy trái tim hắn một chút, trường kiếm trong tay hắn lập tức sẽ xuyên thẳng qua cổ họng ta.

Ta lặng lẽ rút tay mình khỏi tay Giang Ngọc Dung, giữ khoảng cách với nàng ta.

“Không hứng thú.

Ta muốn đi ngắm hoa mai, xin tiểu thư Giang nhường đường, đừng làm lỡ hành trình của ta.”

Lệ Hàn Xuyên vội vã che chở cho nàng ta:

“Chúng ta cũng định đi Mai Hoa Sơn.”

Nửa đường từ trà lâu đổi thành Mai Hoa Sơn, chẳng hề chuẩn bị trước.

Hắn Lệ Hàn Xuyên, quả thực bá đạo che chở như vậy đấy.

Ta siết chặt lòng bàn tay, đè nén toàn bộ nỗi ghen tức và căm hận, nghiến răng đáp:

“Tùy ngươi!”