Chương 3 - Người Đến Sau Có Thể Là Nữ Phụ
5
Nhưng ta vẫn đánh giá quá thấp sự hèn hạ của Lệ Hàn Xuyên.
Đi được nửa đường, xe ngựa bỗng nhiên bị chặn lại.
“Rầm” một tiếng, trán ta đập mạnh vào vách xe, đau đớn xen lẫn giận dữ bùng lên.
Ta lập tức hất tung rèm xe.
Trước mắt, là gương mặt Lệ Hàn Xuyên, mang vẻ do dự như muốn nói lại thôi.
“Lệnh Nghi, sao đột nhiên nàng lại đòi hồi phủ?
Ngày mai để ta cùng nàng về thăm nhạc phụ nhạc mẫu có được không?”
“Chưa chuẩn bị lễ vật, phải làm sao cho phải đạo đây?”
Trong đáy mắt hắn ánh lên vẻ ươn ướt, dáng vẻ lúng túng vò đầu bứt tai diễn đến mức cực kỳ chân thực.
Vú nuôi bên cạnh tin là thật, khẽ thì thầm:
“Tướng quân đã hạ mình đích thân tới đón tiểu thư, chứng tỏ trong lòng vẫn có tiểu thư đó.”
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bà đã bị vả thẳng mặt.
Giang Ngọc Dung từ bên cạnh bước ra, cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Tỷ tỷ, có thể cho muội mượn tạm xe ngựa được không?”
Cướp người còn chưa đủ, giờ ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không chịu buông tha!
Ngày thường ta đối đãi với nàng ta đã đủ thâm tình, vậy mà nàng ta được đằng chân lân đằng đầu, hết lần này đến lần khác ép ta lùi bước, quả thực đã quá phận.
Coi ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?
Ta không còn ở trong tướng phủ, xem thử ai còn dám ép ta lên giường Nhiếp chính vương nữa!
Lửa giận bốc lên đỉnh đầu, ta giơ tay lên định tát cho nàng ta một cái.
Thế nhưng, ngay giây phút đó, ta lại nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng ta từng hàng từng hàng chữ hiện ra:
【Cứ đánh đi, hôm nay ngươi tát một cái, ngày mai nam chính sẽ lấy đi một cái chân của ca ca ngươi, để xem ca ca ngươi có mấy cái chân mà gãy cho đủ】
【Ca ca của nữ phụ ác độc chẳng phải đang làm tiên phong trong doanh trại của nam chính sao, muốn lấy nửa cái mạng hắn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay】
【Đánh đi, sao không đánh nữa?】
Tay ta cứng đờ giữa không trung.
Lệ Hàn Xuyên lập tức nhíu mày, lạnh giọng quát:
“Lệnh Nghi, không được ra tay đánh người trước mặt mọi người!”
“Ngọc Dung đang nhiễm phong hàn, không chịu nổi gió lạnh, nàng có thể cùng ta…”
“Được thôi, những gì thuộc về tướng phủ của ngươi, ta đều trả lại hết, ngươi muốn cho ai dùng thì tùy ngươi!”
Ta nhảy xuống xe ngựa, mặc kệ tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, không hề ngoái đầu lại, cắm đầu chạy thẳng tới chiếc xe ngựa bên đường.
Chọc không nổi, nhưng ta có thể tránh được!
Đúng lúc biểu ca Tô Cẩm vừa vén màn xe, ta đã cắn răng, nước mắt lã chã, đẩy mạnh người vào trong.
Mang theo tiếng khóc nghẹn, ta khẩn thiết cầu xin:
“Đưa muội đi, ta xin huynh đó!”
Biểu ca sững sờ trong chớp mắt, rồi lập tức ôm lấy ta, lớn tiếng quát:
“Đi! Đưa biểu muội về nhà ta!”
Khóe mắt ta liếc thấy thân hình Lệ Hàn Xuyên nơi phía sau khẽ run lên.
Kế hoạch đổi vợ thất bại, hắn hối hận không thôi rồi chứ?
Đáng đời!
Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, toàn thân ta như mất hết sức lực, nhào thẳng vào lòng Tô Cẩm, vùi đầu vào bả vai y, nước mắt tuôn ra như mưa.
“Sao thế? Lại cãi nhau với vị đại anh hùng tài giỏi kia rồi à?”
“Không có! Một kẻ vô dụng cưới nửa năm còn chưa viên phòng nổi, ta không cần nữa!”
“Tạ Lệnh Nghi, nàng vừa nói gì?”
Bên ngoài rèm xe bị gió thổi tung lên, khuôn mặt Lệ Hàn Xuyên đen kịt, âm trầm đến mức như sắp nhỏ ra nước.
6
“Lệnh Nghi, nàng trước…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị một roi ngựa của Tô Cẩm quất thẳng vào cánh tay.
“Lệnh Nghi đã nói không cần ngươi nữa, ngươi không nghe sao?”
“Một thứ vô dụng, lãng phí mất mấy năm xuân sắc của biểu muội ta, cút đi!”
“Sớm đã nói rồi, hắn chẳng phải thứ gì tốt đẹp, bề ngoài ra vẻ đứng đắn, thực chất chẳng ra gì, bụng dạ lại toàn thâm hiểm.
Bị vứt bỏ cũng đáng đời!”
Tô Cẩm quất roi thúc ngựa, xe ngựa lăn bánh lao vút đi.
Sau lưng, tiếng gào thét xé gan xé phổi của Lệ Hàn Xuyên vang vọng theo gió:
“Ngươi dám về nhà với hắn, ta lập tức hưu ngươi!”
Hưu ta?
Vừa khéo, đỡ phải tiếp tục bị hai kẻ bỉ ổi kia bày mưu tính kế.
Không biết nên giải thích thế nào với gia đình, cũng không dám đối diện với những lời trách mắng của mẫu thân, ta bèn trốn luôn ở chỗ Tô Cẩm, quyết không chịu về phủ.
Cô mẫu chỉ có một nữ nhi, nhưng lại làm ăn lớn, giao thiệp rộng khắp.
Vì tiện bề lui tới, biểu tỷ cải trang nam tử, khoác áo gấm đội ngọc bội, tự do qua lại chốn quân doanh, giao dịch với đủ mọi hạng người trong thiên hạ.
Những năm qua nàng đoạn tuyệt tình duyên, một lòng tích cóp bạc vàng, phú quý đầy nhà.
Vậy mà nay thấy ta vẫn còn khổ sở vì chuyện tình cảm, nàng không khỏi xót xa trách mắng:
“Đã sớm bảo ngươi rồi, nam nhân nở hoa sớm tàn, quá hai mươi liền thành ông lão sáu mươi.
Ngươi cứ không chịu tin, còn nói Lệ Hàn Xuyên khác biệt, thân thể cường tráng, dùng được đến già!”
“Kết quả thế nào? Vào cửa rồi mà còn chưa được hưởng chút ngọt ngào.
Ta thật vì ngươi mà cảm thấy xấu hổ!”
Nàng không nói thì thôi, vừa mở miệng, nỗi chua xót trong lòng ta lập tức cuộn trào lên tận khóe mắt.
“Ta đã thê thảm thế này rồi mà còn bị ngươi giẫm thêm một cước, ngươi còn là người không vậy!”
Ta vung nắm tay định đuổi theo đánh nàng.
Nào ngờ lại vấp vào vạt váy, loạng choạng một cái, nhào thẳng vào lòng nàng.
Nàng cười ha hả, vừa cười vừa không quên bắt nạt ta, đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi ta, cười vô cùng đắc ý:
“Cún con, cún con, đúng là con cún con hay khóc nhè.”
Ta tức giận, há miệng cắn luôn vào ngón tay nàng, cười khoái chí.
Cún con?
Cún con cũng có thể cắn chết ngươi!
Nàng quýnh lên:
“Nếu ngươi còn không nhả ra, ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi phủ…”
“Đau quá đau quá, tối nay không cho ngươi ôm ta ngủ nữa đâu!”
“Nếu còn không chịu nhả ra, đừng mong ta chơi bất kỳ trò gì với ngươi!”
“Được rồi, được rồi, là ta sai, ngươi muốn hành ta thế nào cũng được, thức trắng cả đêm cũng cam lòng. Thể lực ta tốt, chịu được!”
Nghe vậy, ta mới chịu buông ra, đắc ý cười hì hì:
“Thế mới ngoan, đêm nay nhớ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cho ta đấy.”
Cầm kỳ thư họa, nàng đều tinh thông.
Ta nhất định phải “mổ xẻ” từng món cho bằng hết mới được.
Vừa quay người lại, liền đối diện với gương mặt âm trầm như quỷ đứng ngay sau lưng — Lệ Hàn Xuyên.
7
Đuôi mắt hắn đỏ au, cả người như sắp vỡ vụn, ánh mắt uất ức đáng thương nhìn ta chằm chằm.
Vừa nhẫn nhịn, vừa thê lương:
“Vậy ra, nam nhân của người khác thì tốt hơn sao?
Không phải ta bất lực, chỉ là trò chơi của hắn thú vị hơn, phải vậy không?”
“Ngươi làm sao biết trò chơi của ta không vui?
Ngươi đã từng thử chưa? Đã từng dùng chưa?
Chưa từng trải qua liền phủ định ta như vậy, công bằng sao?”
“Ta…”
Bốp!
Ta giơ tay, vung thẳng một cái tát lên bàn tay hắn đang định cởi áo.
“Không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt còn dám trèo tường xông vào nhà người khác!
Nếu dám động đến Tô Cẩm, ngươi tin không, ta lập tức báo quan lấy đầu chó nhà ngươi!”
Thân hình Lệ Hàn Xuyên cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe trong chớp mắt.
“Ngươi… chỉ vì một kẻ mặt trắng mà muốn mạng của ta?”
“Hắn có gì hơn ta?
Ngươi muốn hắn mà không cần ta sao?… “
“Chỗ nào của hắn cũng hơn ngươi!”
Ta ngắt lời hắn, chắn thẳng trước mặt Tô Cẩm, giận dữ mắng:
“Hắn sẽ che chở cho ta, sẽ vô điều kiện đáp ứng mọi điều ta muốn, sẽ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho ta.