Chương 8 - Người Đàn Ông Lạnh Lùng Và Hoa Hồng Kiêu Ngạo
Anh quỵ xuống, nước mắt rơi không kiểm soát. Nhưng cô chỉ bước lùi một bước, như sợ bị kéo vào hố sâu của anh thêm một lần nữa.
“Em sẽ đi Kenya vào tuần sau. Đừng theo. Đừng xuất hiện. Em không cần một người đàn ông chứng minh tình yêu bằng máu. Em cần một người đàn ông biết sống vì chính mình.”
Tưởng đâu mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Nhưng rồi, ở khu bảo tồn Masai Mara, giữa thảo nguyên châu Phi đầy bụi cát và nguy hiểm, anh lại xuất hiện.
Với danh nghĩa “cố vấn an ninh cá nhân”, Thẩm Dự đã dùng mọi mối quan hệ để xin đi cùng đoàn. Anh vẫn là người lính kiên cường, biết im lặng làm việc, giúp cô khuân thiết bị, giữ khoảng cách đúng mực, không can thiệp vào sáng tác.
Tô Dao không nói gì. Cô không cản, nhưng cũng không thừa nhận. Trong mắt cô, Thẩm Dự bây giờ chỉ là một cái bóng mờ dần phía sau.
Ngày hôm đó, khi đang vẽ cảnh đàn linh dương vượt sông, cô mải mê đến mức không để ý con trâu rừng phía xa bị giật mình lao về phía mình.
“Dao Dao! Tránh ra!”
Thẩm Dự hét lớn, bật khỏi xe địa hình, dùng cả thân thể che chắn trước cô, đón trọn cú húc như trời giáng của con trâu.
“Bịch!” – Âm thanh nặng nề vang lên, cả hai ngã nhào trên đất.
Máu. Mùi máu tanh nồng tràn khắp không khí. Nhưng anh vẫn gượng dậy, ôm cô trong tay, run rẩy: “Không sao rồi… Đừng sợ…”
Tối hôm đó, bên lửa trại, Tô Dao im lặng băng bó vết thương cho anh. Cô không khóc. Nhưng cũng không còn giận. Chỉ có nỗi mỏi mệt âm ỉ kéo dài trong ánh mắt.
“Tại sao lần nào anh cũng phải liều mạng vì em?”
Thẩm Dự nhìn lên bầu trời đầy sao. “Vì anh đã nợ em một đời. Anh không cầu em tha thứ. Chỉ muốn dùng cả đời này để trả.”
Cô không đáp. Chỉ thở dài.
“Anh cứ mãi là người lính. Còn em, đã không còn là người vợ đứng sau lưng anh nữa.”
________________________________________
Sau chuyến đi Kenya, họ không gặp lại.
Tô Dao nhận lời mời từ nhiều tạp chí quốc tế, rong ruổi khắp thế giới. Cô tổ chức triển lãm cá nhân tại Thụy Sĩ, Nam Phi, New Zealand…
Thẩm Dự đôi lần xuất hiện, từ xa lặng lẽ nhìn cô. Nhưng không dám bước lại.
Cho đến một ngày nọ, tại buổi ra mắt sách ảnh của cô ở Thượng Hải, anh đứng giữa đám đông, hỏi lớn:
“Tô Dao, em có từng yêu anh không?”
Cả hội trường im phăng phắc.
Cô đặt micro xuống, bước tới gần anh, nhìn thẳng vào mắt:
“Yêu chứ. Rất yêu. Nhưng tình yêu đó đã chết khi em nhận ra, suốt những năm tháng ấy, em luôn phải dõi theo anh… còn anh thì chưa từng quay đầu lại.”
________________________________________
Một năm sau.
Tô Dao khai trương studio cá nhân tại Lhasa, Tây Tạng. Ở nơi cao vời và thanh tĩnh ấy, cô sống một mình cùng chú chó nhỏ và giá vẽ.
Không ai biết, vào một đêm tuyết rơi, Thẩm Dự đã lặng lẽ xuất hiện.
Anh không cầu xin. Chỉ đứng trước cổng, để lại một bức thư và rời đi.
Trong thư viết:
Dao Dao,
Em có thể không tha thứ cho anh. Nhưng xin em hãy sống thật tốt.
Em là người duy nhất khiến anh tin rằng, mình không phải chỉ sinh ra để chiến đấu.
Nếu có một kiếp sau, anh nguyện làm người thường.
Chỉ để được bình thường yêu em.
Tô Dao gấp thư lại, không khóc. Cô nhìn tuyết rơi ngoài cửa, mỉm cười:
“Kiếp này đã đủ rồi. Em không cần thêm một kiếp nào nữa.”
Ba năm sau.
Tô Dao trở thành nghệ sĩ tranh đương đại hàng đầu châu Á. Các tác phẩm của cô được trưng bày tại Venice, Paris, Tokyo…
Tại triển lãm cá nhân mang tên “Dải Ngân Hà Cắt Đứt”, bức tranh trung tâm vẽ một người phụ nữ quay lưng, đứng trên vách đá giữa cơn bão, phía sau là bóng dáng người đàn ông gục đầu không còn đuổi theo.
Ghi chú dưới tranh viết:
Cô đã từng chờ. Nhưng anh không đến.
Khi anh đến, cô đã đi mất rồi.
Không phải vì hận. Mà vì cuối cùng cô cũng học được cách yêu chính mình hơn yêu một ai khác.
Hoàn