Chương 7 - Người Đàn Ông Lạnh Lùng Và Hoa Hồng Kiêu Ngạo

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Thanh Âm hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta ngụy tạo một loạt tin nhắn mờ ám và những bức ảnh đã qua chỉnh sửa, gửi cho Tô Dao với ý định chia rẽ.

Tô Dao không buồn tức giận, chỉ thản nhiên chuyển tiếp cho Thẩm Dự, kèm dòng chữ:

“Thiếu tướng Thẩm, làm ơn quản cho tốt ‘cảm tình tuổi trẻ’ của anh.”

Thẩm Dự giận dữ cực độ, lập tức khởi kiện Lâm Thanh Âm theo đúng quy trình pháp luật về tội vu khống và xúc phạm danh dự người khác, đồng thời nộp toàn bộ bằng chứng cho thấy anh đã sớm cắt đứt liên hệ, còn tất cả lời cô ta nói đều là bịa đặt.

Cuối cùng, Lâm Thanh Âm bị xử lý pháp lý và kỷ luật nội bộ nghiêm khắc, danh tiếng sụp đổ.

Tô Nhược cũng tìm tới Tô Dao, lời nói đầy ngụ ý đe dọa:

“Chị tốt nhất nên tự biết điều mà rút lui. Thiếu tướng Thẩm chẳng qua chỉ nhất thời kích động thôi, chị đừng tự chuốc họa vào thân…”

Đúng lúc ấy, Thẩm Dự xuất hiện, lập tức bước lên che chắn Tô Dao sau lưng mình, ánh mắt sắc lạnh như diều hâu:

“Là tôi đang cầu xin Tô Dao quay lại. Ai khiến cô ấy không vui… tức là đang đối đầu với tôi, Thẩm Dự.”

Anh gọi ngay cho các đơn vị liên quan, thẳng thắn ra lệnh:

“Đánh giá lại toàn bộ các dự án hợp tác và hỗ trợ liên quan đến nhà họ Tô.”

Áp lực ập đến ngay lập tức.

Cha mẹ nhà họ Tô vội gọi điện cầu xin, nhưng Thẩm Dự chỉ đưa điện thoại cho Tô Dao:

“Em chỉ cần nói một câu tha thứ, anh sẽ lập tức dừng tay.”

Tô Dao nhìn chiếc điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt:

“Lập trường của tôi… đã nói rõ từ lâu.”

Thẩm Dự không ngừng tìm mọi cách kéo cô về.

Quà tặng bị trả lại nguyên vẹn. Những lần “tình cờ gặp mặt” được cô thản nhiên làm ngơ. Những tin nhắn gửi đi trong đêm muộn chẳng bao giờ có hồi âm.

Anh bắt đầu mất ngủ trầm trọng, phải dựa vào các bài huấn luyện cường độ cao để trấn áp tâm trạng.

Dù vết thương cũ tái phát, anh vẫn kiên quyết hoàn thành các bài tập cực hạn. Nỗi đau thể xác dường như là cách duy nhất để lấn át cơn đau âm ỉ trong lòng.

Đầu đông, Tô Dao đến dãy Alps trượt tuyết, lựa chọn đường trượt hiểm trở nhất để chinh phục.

Thẩm Dự lập tức theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để bảo vệ mà không làm phiền — trái tim anh luôn treo lơ lửng vì cô.

Bỗng — “Rầm!” — một tiếng nổ lớn vang lên, tuyết lở bất ngờ xảy ra!

Dòng thác tuyết trắng xóa cuồn cuộn đổ xuống, nuốt chửng cả khu vực nơi Tô Dao vừa đứng!

Chương 8

“Dao Dao——!”

Thẩm Dự mắt đỏ ngầu, gào lên trong tuyệt vọng, lao thẳng về phía hiện trường tuyết lở, vùng khỏi sự ngăn cản của vệ sĩ đi cùng, bất chấp gió tuyết gào rít, xông vào khu vực cấm sinh mạng.

Tuyết dày ngập đến đùi, anh cắn răng từng bước lết tới, vừa chạy vừa gọi tên cô, nhưng tiếng hét đã bị gió tuyết nuốt chửng. Nỗi sợ hãi siết lấy tim anh như muốn bóp nát.

Máy dò tín hiệu sinh tồn cuối cùng cũng bắt được phản ứng yếu ớt.

`Anh gần như phát điên, dùng tay không đào tuyết, mười ngón tay bị băng cào rách đến tóe máu cũng không màng, cuối cùng anh nhìn thấy chiếc áo khoác gió đỏ quen thuộc…

Tô Dao đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, thân nhiệt xuống thấp đến mức đáng sợ.

Thẩm Dự lập tức cởi áo khoác chống gió và lớp giữ nhiệt của mình, quấn chặt lấy cô, ôm vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm:

“Dao Dao, tỉnh lại đi! Nhìn anh này! Là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh!”

Anh cõng cô trên lưng, gắng gượng từng bước trong bão tuyết, ý chí duy nhất trong đầu: “Phải đưa cô ấy ra ngoài!”

Khi đội cứu hộ tìm thấy họ, Thẩm Dự đã gần như bị đóng băng, môi tím tái, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ Tô Dao.

Trước khi mất ý thức, anh lặp đi lặp lại trong tiếng thở yếu ớt:

“Cứu cô ấy trước… Tôi yêu cô ấy… Từ đầu đến cuối, chỉ yêu mình cô ấy…”

Tại bệnh viện quân y, Thẩm Dự rơi vào trạng thái nguy kịch vì hạ thân nhiệt và kiệt sức nghiêm trọng, sốt cao không dứt.

Khi Tô Dao đến thăm, anh đang mê man, miệng vẫn thì thào đầy ăn năn:

“Dao Dao, xin lỗi… chuyện sân huấn luyện lần đó là anh khốn nạn… chuyện tranh vẽ cũng là lỗi anh… đừng rời xa…”

Vệ sĩ riêng nhìn không nổi, cuối cùng lên tiếng:

“Cô Tô, nửa năm qua Thiếu tướng đã dùng cách của mình để khiến tất cả những kẻ làm khó cô phải trả giá.”

“Cô đi đâu, anh ấy đều bí mật điều động đội an ninh cấp cao bảo vệ.”

“Cả những bản vẽ cô từng xé, anh ấy nhờ người phục hồi, cất kỹ trong tủ bảo mật, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn mà ngẩn người…”

“Anh ấy chỉ là không biết cách yêu. Đã nhầm lẫn tình cảm cũ với cô Lâm là tình yêu, còn đối với cô — từ trách nhiệm, thành thói quen, rồi yêu đến tận xương tủy, nhưng lại vô tình khiến cô tổn thương sâu sắc.”

Tô Dao lặng lẽ nghe, không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi với gương mặt không cảm xúc.

Một tháng sau, Tô Dao nhận lời mời cư trú dài hạn từ một tổ chức nghệ thuật danh tiếng tại Bắc Âu.

Khi biết tin, Thẩm Dự rơi vào hoảng loạn, thậm chí dùng biện pháp cưỡng ép để giữ cô ở lại.

Tô Dao phản kháng bằng tuyệt thực.

Cuối cùng, cô tìm được cơ hội rời đi bằng xe riêng, nhưng lại bị Lâm Thanh Âm, đã rối loạn tâm lý vì yêu hóa hận, lái xe đâm thẳng vào.

Thẩm Dự không chút do dự, lao xe vào xe Lâm Thanh Âm để cứu cô, bản thân trọng thương, nguy kịch.

Lâm Thanh Âm bị bắt ngay tại chỗ vì cố ý giết người không thành, bằng chứng xác thực.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Dự yếu ớt nắm lấy tay Tô Dao, ánh mắt mờ đục ẩn nhẫn đau đớn. Giọng anh khàn khàn, chất chứa hối hận và tuyệt vọng:

“Dao Dao… cho anh một cơ hội nữa thôi. Anh có thể thay đổi tất cả. Anh có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần em ở lại…”

Cô đứng bên giường bệnh, bàn tay trong tay anh lạnh như băng. Thời khắc này, không phải cô chưa từng tưởng tượng. Nhưng khi thực sự đến, lòng cô chỉ thấy một khoảng trống lớn vô tận.

Thay vì xúc động hay mềm lòng, Tô Dao chỉ lặng im nhìn người đàn ông từng là tất cả, nay trở nên tiều tụy vì những lỗi lầm do chính anh gây ra. Một lúc sau, cô mở miệng, giọng bình thản:

“Được. Nếu anh thực sự muốn chứng minh, thì hãy tham gia ‘Địa Ngục Hỏa’.”

Thẩm Dự tròn mắt nhìn cô. Cái tên đó như một lời tuyên án tử. Ai trong ngành cũng biết: đó là giải vượt địa hình đặc chủng quốc tế nguy hiểm nhất, nơi từng khiến không ít lính tinh nhuệ phải bỏ mạng.

Tô Dao nhìn thẳng vào mắt anh: “Đừng nhìn em như vậy. Đây là thứ duy nhất có thể chứng minh anh đã thay đổi. Không phải vì em, mà vì chính anh. Nếu anh không thể bước qua quá khứ, thì đừng mong bước lại vào cuộc đời em.”

Không một giây do dự, Thẩm Dự gật đầu.

________________________________________

Ba tuần sau, anh trở lại bệnh viện, người đầy vết thương, gần như lết đến phòng bệnh cô đang làm tình nguyện viên.

Trong tay anh là huy chương răng sói – vật chứng chỉ dành cho người sống sót từ Địa Ngục Hỏa.

“Anh đã làm được rồi…” – giọng anh nghẹn lại, như nén đau đớn vào từng hơi thở.

“Anh có thể vượt qua mọi giới hạn. Có thể chết vì em. Xin em đừng bỏ anh.”

Tô Dao lặng nhìn người đàn ông ấy, toàn thân rách nát, nhưng mắt vẫn sáng rực lên vì cô. Không hiểu sao, cô không thấy xúc động. Thay vào đó là một cảm giác rã rời, lạnh lẽo.

“Thẩm Dự,” – cô nói khẽ – “Anh đúng là đồ điên. Nhưng không phải là thứ điên em cần.”

Cô đặt tay lên ngực mình. “Trái tim em không còn ở chỗ cũ nữa rồi. Anh đừng tìm. Cũng đừng cố cứu. Nó đã chết từ lâu, vào cái ngày anh buông tay em lần đầu tiên.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)