Chương 4 - Người Đàn Ông Khốn Kiếp Trở Lại

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh buông ra! Buông ra ngay!”

Giang Khâm bị tôi chọc cười, lồng ngực cũng rung lên vì cười.

“Em đáng yêu quá đi mất.”

“Anh không buông.”

Tôi tức đến phát khóc: “Anh đúng là quá đáng!”

Trước kia anh cũng từng dỗ tôi.

Nhưng lúc nào cũng ra vẻ, Chưa bao giờ mặt dày như bây giờ.

“Viết hay mà, ngại cái gì chứ?”

Giọng nói trầm thấp của Giang Khâm vang lên.

“Cuốn này là cuốn em viết hay nhất.”

“《Những năm tháng có em》.”

Nghe thấy một cái tên có vẻ bình thường, tôi khựng lại, không động đậy nữa.

Giang Khâm nhẹ giọng hỏi:

“Nhân vật trong truyện… là chúng ta sao?

“Em nói là đúng đi, những điều em muốn biết, anh sẽ kể hết cho em.”

Cửa sổ biệt thự chưa đóng.

Giữa mùa hè, gió thổi vào mang theo hương hoa ngập tràn khắp vườn.

Mùi hương ấy kéo theo ký ức, khiến tôi như mơ hồ quay về nhiều năm trước.

6

Tôi quen Giang Khâm từ tám năm trước.

Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ ven biển thuộc Quảng Thị, nơi người dân sống bằng nghề phơi rong biển.

Trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

Thật ra, tên thật của tôi không phải là Nguyễn Dao.

Mà là Nguyễn Yểu. Yểu trong “yểu mệnh”.

Còn em trai tôi sinh sau tôi một năm, tên là Nguyễn Tông Diệu.

Tông trong “quang tông”, Diệu trong “vinh diệu” – nghĩa là làm rạng rỡ tổ tông.

Tôi vô tình nghe mấy bà trong làng buôn chuyện mà hiểu được hàm ý phía sau cái tên.

Khi ấy tôi không hiểu, rõ ràng là cha mẹ ruột, tại sao lại căm ghét tôi đến vậy.

Về sau mới nhận ra— Ngu dốt, chính là tội nguyên thủy.

Yểu Mai, Chiêu Đệ, Trông Đệ, Mong Đinh…

Ngay từ khi sinh ra, con gái đã bị cha mẹ đóng dấu như một món hàng có công năng.

Tôi từ nhỏ đã cảm nhận được sự ghét bỏ và thiên vị của bố mẹ.

Tôi chưa từng có một bộ đồ mới. Toàn là đồ cũ của mẹ may lại cho.

Mấy miếng vá trên áo, chồng lên nhau mãi không hết.

Trong khi em trai tôi, mỗi mùa đều có quần áo mới.

Bố mẹ làm công xưởng, cộng lại mỗi tháng chưa tới hai nghìn tệ.

Nhưng mua cho em trai đôi giày ba bốn trăm tệ, họ không hề do dự.

Còn tôi, mùa đông vẫn phải đi dép lê, tay chân nứt nẻ vì lạnh.

Em tôi ăn gà rán, mỡ chảy đầy miệng.

Còn tôi chỉ có cháo trắng với dưa muối Lúc thèm quá trộm một miếng da gà cũng bị mắng là không biết xấu hổ.

Họ nói con gái mà béo thì không ai lấy, nuôi cũng vô dụng, chỉ tổ tốn kém.

Ở ngôi trường tiểu học trong thị trấn ấy, không có nhiều người kỳ vọng vào con gái.

Các cô bé dường như cũng dần chấp nhận số phận của mình. Cho rằng học nhiều cũng vô ích.

Dù sao thì lớn lên cũng sẽ lấy chồng, đời người gói gọn trong mảnh đất nhỏ này, chẳng còn lối nào khác.

Nhưng vẫn có những người không muốn từ bỏ.

Tôi từ nhỏ chỉ có một mục tiêu—

Đó là tiến lên. Là thoát ra.

Thế giới rộng lớn như vậy, lẽ nào con đường duy nhất chỉ là chờ được gả đi, sinh con đẻ cái?

Về sau, tôi tình cờ đọc được một câu:

“Bước đầu tiên để trở thành nhà văn là gì? Là phải có một gia đình không trọn vẹn.”

Hồi cấp hai, tôi tình cờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết.

Từ đó, tôi bắt đầu có ước mơ cầm bút viết nên một câu chuyện cho riêng mình.

Tôi đem gia đình mình, trải nghiệm của mình, ước mơ của mình… Tất cả viết vào cuốn nhật ký.

Tôi muốn trở thành một nhà văn.

Sau đó, cuốn nhật ký của tôi bị cô giáo phát hiện.

7

Sau khi cô Chu thu nhật ký của tôi, cô gọi tôi lên văn phòng.

Tôi hơi sợ.

Trong cuốn đó là vô số bí mật tôi không thể nói thành lời, cùng với những giấc mơ hoang đường mà khi ấy tôi thấy thật xấu hổ.

Nhưng sự lo lắng nhanh chóng tan biến nhờ nụ cười dịu dàng của cô.

Cô đưa lại quyển sổ cho tôi.

“Tiết vừa rồi là môn vật lý, em không nên làm việc riêng trong giờ.”

Cô dừng lại, rồi mỉm cười: “Cô chỉ đọc một trang thôi, viết rất tốt, em có năng khiếu đấy.”

“Đồng ý với cô nhé, lần sau đợi đến tiết đọc sách hãy viết, được không?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô Chu bằng tuổi mẹ tôi, Nhưng ánh mắt cô nhìn tôi lại hoàn toàn khác với ánh nhìn thường ngày của mẹ.

Trong mắt cô, từng nếp nhăn đều dịu dàng.

Khoé mắt tôi bỗng nóng lên, gật đầu thật mạnh.

Tôi luôn tin rằng, chỉ cần mình đủ cố gắng, thì có thể từng bước thoát khỏi hoàn cảnh.

Cho đến một ngày, tôi nghe thấy bố mẹ trò chuyện với dì Trương hàng xóm.

Dì Trương nói:

“Giáo dục bắt buộc 9 năm là đủ rồi, vậy là bọn tôi làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ.

Con gái học hành một chút là để sau này còn dạy con trai.

Con gái dù sao cũng không phải người nhà mình.

Cho nó vào nhà máy kiếm tiền phụ giúp Tông Diệu mới là con đường đúng đắn.

Lớn tướng rồi mà còn tiêu tiền không kiếm ra đồng nào, nhà ai lại nuôi con gái kiểu thế?

Yểu Yểu nhìn cũng xinh đấy, lắm người để ý.

Tới lúc đó đòi sính lễ nhiều một chút, sau này cũng dễ lấy vợ cho Tông Diệu.

Yểu Yểu gả đi rồi, an phận sinh con, hầu hạ chồng, sống cho tốt là được.

Đời người không phải vậy sao?

Chờ đến lúc vợ Tông Diệu sinh cho mấy người một đứa cháu đích tôn mập mạp, mấy người cứ ngồi mà hưởng phúc đi.”

Bên ngoài là tiếng cười nói rôm rả.

Lần đầu tiên tôi thấy mẹ cười vui đến thế, bà tràn đầy kỳ vọng với cuộc sống mà dì Trương vừa vẽ ra.

Nhưng tôi, đứng phía sau khung cửa sổ bẩn thỉu và chật hẹp, tay chân lạnh toát.

Thì ra dù tôi học giỏi đến mức này, Lên cấp ba rồi, bố mẹ vẫn không muốn cho tôi đi học nữa.

Tôi biết những cô gái bỏ học sớm đều có cuộc sống như thế nào.

Họ lấy chồng sớm, sinh con sớm. Những vết rạn chằng chịt trên bụng họ có thể trở thành cơn ác mộng trong những giấc mơ nửa đêm của tôi.

Nhà nào có chồng biết thương thì còn đỡ, Gặp phải kẻ vô tâm, đi làm về là nằm ườn trên giường, chờ được phục vụ.

Có cô gái chưa đến 20 tuổi, lưng địu con đỏ hỏn đang khóc oe oe, tay thì nấu ăn rửa bát thành thạo.

Người đàn ông phía sau vừa chơi bài vừa chửi mắng, không vừa ý là đá một cú, như thể đang đá một con lừa.

Còn có người, vừa sinh con gái xong chưa đầy tháng đã lại mang thai, chỉ vì muốn sinh con trai.

Con gái sinh ra thì toàn đặt mấy cái tên như “Mong Đệ”, “Trông Đệ”, “Chờ Con Trai”…

Vừa cẩu thả, vừa đáng thương.

Lớn lên rồi lại tiếp tục lặp lại cuộc đời của mẹ họ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)