Chương 2 - Người Đàn Ông Đối Diện

Chỉ cần cô ấy đứng đó thôi, tôi đã cảm thấy mình thua sạch.

Nếu tôi là Tạ Ngôn, kiểu gì cũng phải “ăn cỏ gần chuồng” bằng được.

Tạ Ngôn bình thản chỉ vào tôi: “Bạn tôi bị dính bẩn quần áo.”

Cô ấy đưa túi đồ qua mỉm cười thân thiện: “Không biết có vừa không, đồ mới cả đấy, tặng cậu đó.”

Tôi cúi nhìn vết trà sữa loang lổ trên áo thun, lúng túng vò vò tay:

“Cảm ơn chị, em sẽ trả lại sớm nhất có thể.”

Cô gái dựa vào ghế sofa, đánh giá tôi một lượt, nhếch môi cười mập mờ:

“Bạn gái em à?”

Không đợi Tạ Ngôn trả lời, tôi đã vội vàng xua tay:

“Không phải! Em… em tới để phỏng vấn anh ấy thôi ạ!”

Cô gái nhướn mày, “Ồ…” một tiếng đầy ẩn ý:

“Tôi còn tưởng là… người đó chứ. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi rút đây.”

Người đó?

Tôi lẩm bẩm trong bụng.

Không lẽ là… bạn gái cũ?

Tạ Ngôn chỉ về phía trước bên trái: “Nhà vệ sinh bên đó.”

Tôi hoàn hồn, ôm đồ chạy vào, khóa cửa lại.

Áo thun trên người tôi ướt sũng, đến cả đường viền nội y cũng lộ ra rõ mồn một.

Tôi đỏ mặt thay đồ, vừa xoay người nhìn vào gương thì mặt càng đỏ hơn.

Đó là một chiếc váy liền thân, kiểu trễ vai, phần ngực còn khoét một hình tam giác ngược.

Đúng ngay cái đường đó, là lộ hết ra rồi!

Hoảng quá, tôi liền gọi điện cho nhỏ bạn thân.

Vừa nối máy, nó đã ngái ngủ, giọng khàn khàn:

“Ảnh tao xem rồi, nhìn ngon đấy chứ! Mày dáng đẹp thế, trước lồi sau cong, sao không mặc vào? Xông lên đi! Cắn ảnh ấy đi!”

Ngay sau đó, một giọng đàn ông khác chen vào qua điện thoại:

“Bảo bối, em đang gọi cho ai thế? Lại đây nào, không buồn ngủ à?”

Tiếp theo là tiếng hét ngắn mà đầy phấn khích của nhỏ bạn tôi rồi cuộc gọi cúp cái rụp…

Tôi: “……”

Tạ Ngôn bắt đầu gõ cửa:

“Cô Cầm, có vấn đề gì với bộ đồ không?”

Tôi liếc sang chiếc áo thun trên bồn rửa mặt  giờ trông như một cái giẻ lau ướt nhẹp, thở dài một hơi, vội vã chỉnh trang lại, dùng tay che phần ngực, mặt đỏ như gấc rồi mở cửa.

Ánh mắt của Tạ Ngôn lặng lẽ lướt qua gương mặt tôi… rồi từng chút, từng chút một… trượt xuống vùng ngực, sau đó là eo và chân…

Anh dời mắt đi để tránh, giọng điềm đạm:

“Ra ngoài đi.”

Tôi hơi lúng túng, quay lại ngồi vào chỗ đối diện bàn làm việc, căng thẳng siết chặt tay:

“Thầy Tạ, em… lần này tới là muốn xin thầy chỉ giáo một vài vấn đề.”

Ánh mắt sau gọng kính của Tạ Ngôn nhìn tôi chăm chú như đang lặng lẽ đánh giá.

“Em muốn hỏi về cách ứng dụng thơ cổ.” Vừa nói, tôi vừa lấy sổ ghi chú ra.

Do quá căng thẳng, tôi không lật ra được trang ghi hôm qua Càng tìm không ra càng sốt ruột, cuối cùng cũng lật đến phần “bản thảo phỏng vấn”.

Tôi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, liền đọc lớn lên:

“Những bài thơ H nổi tiếng thời cổ đại gồm những bài nào?”

Câu vừa dứt, cả căn phòng lặng như tờ.

Dưới ánh nhìn mỗi lúc một nghiêm của Tạ Ngôn, tôi nuốt nước bọt ực một cái, lật vội sang trang khác, cuối cùng cũng lộ ra bản thảo phỏng vấn thật sự…

Mồ hôi to bằng hạt đậu rơi lộp bộp.

“Thầy Tạ…” Tôi sắp khóc đến nơi, “Em không có ý đó thật mà…”

Ánh mắt bình tĩnh của Tạ Ngôn thoáng ẩn một tia sắc bén.

Anh đan hai tay lại, giọng thản nhiên:

“Việc học là một quá trình tư duy. So với việc đưa ra đáp án, tôi càng muốn nghe xem cô Cầm biết những bài… diễm thi nào.”

Tôi ngồi ngay ngắn, cố tỏ ra vẻ chăm chỉ học hành, tập trung toàn lực cầu tri thức:

“Ngực thơm sữa mềm, mồ hôi ướt phím ngọc, xuân khiến thân ngọc tan chảy như mưa tơ. Sau khi tắm xong, chàng vuốt ve, hoa mát lạnh như nho tím.”

Tôi len lén ngẩng mắt, thấy Tạ Ngôn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không có biểu hiện gì lạ, thế là tôi mạnh dạn tiếp tục:

“Cánh hoa từng bị chọc nát, nhành liễu lại bị lay động. Thương vàng chiến ba ngàn trận, nến bạc soi sáng bảy tám giai nhân.”

Đọc đến đoạn này, mặt tôi đã đỏ bừng, còn Tạ Ngôn vẫn như không có chuyện gì xảy ra.

“Cửa mở, ánh trăng mùa thu rọi vào, tắt đèn cởi váy lụa, mỉm cười trong màn trướng, toàn thân thơm hương lan huệ.”

Tôi lật sang trang, ngừng lại rất lâu, rồi nói nhỏ:

“Không thể đọc tiếp nữa… đọc nữa chắc em bị bắt thật đấy.”

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, cứu tôi khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc:

“Nhóc con nghe điện thoại đi! Nhóc con nghe điện thoại đi! Nhóc con nghe điện thoại đi!”

Đó là nhạc chuông mẹ tôi đặc biệt cài cho, còn không cho tôi đổi.

Dưới ánh mắt như cười như không của Tạ Ngôn, tôi đặt cuốn sổ xuống, cuống quýt lôi điện thoại ra:

“Xin lỗi, xin lỗi! Em…”

Tạ Ngôn mỉm cười: “Cứ đi đi, tôi không phiền.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chạy vào nhà vệ sinh nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là giọng mẹ tôi, cười phấn khởi:

“Ôi trời ơi, Chi Chi à, con đoán xem mẹ gặp ai nè Hahaha, mẹ gặp lại bạn học tiểu học đó! Trùng hợp ghê chưa!”

Mặt tôi tối sầm lại:

“Mẹ, con đang… xem mắt mà.”

Mẹ tôi hỏi: “Con nói đối tượng lần này là ai nhỉ?”

Tôi quay đầu lại, chắc chắn cửa đã đóng kín, rồi hạ giọng nói nhỏ:

“Tạ Ngôn, giáo sư khoa Lịch sử Đại học A.”

Ngay lập tức, bên kia có một giọng phụ nữ vui vẻ khác chen vào:

“Ôi trời, Chi Chi thật sự ở bên Tiểu Ngôn hả?”

Tôi chết lặng.

“Cho hỏi… vị đó là???”

Điện thoại hình như bị giật lấy, giọng nữ ban nãy đột nhiên vang to, như dán sát vào tai tôi, ngọt ngào đến nhỏ từng giọt:

“Chi Chi à, ta là mẹ chồng đây~”

…Nhà tôi lấy đâu ra mẹ chồng vậy trời?

Cô ruột? Dì họ?

“Vâng ạ… chào mẹ chồng ạ?”

Dù sao thì cứ gọi “mẹ chồng” là được rồi, cũng không coi là thất lễ.

Đầu dây bên kia lại vang lên một trận cười sảng khoái. Mẹ tôi cầm lại điện thoại:

“Tối nay cả nhà mình đi ăn một bữa, con với Tạ Ngôn cùng đến nhé.”

Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, tôi vẫn trong trạng thái đầu óc mù mịt.

Lững thững bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến hồn tôi bay khỏi xác!

Trang sổ tay đủ sức khiến tôi bị tống vào tù đang được mở rộng, trải ngay trước mặt Tạ Ngôn.

Anh vừa gọi điện, vừa bình thản nhìn xuống trang giấy:

《Tiếu Lâm Quảng Ký, Thủ cường thi (Thơ “tay mạnh”)

Ngồi một mình trong thư phòng, tay mình làm vợ, tình này chẳng thể để ai biết. Nếu đổi tay trái sang tay phải, thì là bỏ vợ lấy vợ mới…

A a a a a a a a!!

Tôi lao như điên tới bên bàn, đoàng! — đập sập cuốn sổ lại.

Tạ Ngôn vẫn cầm điện thoại, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy sát khí của tôi, nói với người bên kia điện thoại:

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy qua.”

Cúp máy xong, căn phòng rơi vào một khoảng yên tĩnh đến rợn người.

Nói thật thì, nếu giết người không phạm pháp, tôi đã ra tay ngay lập tức.

Tạ Ngôn bật cười một tiếng, tiếng cười ấy chứa đựng quá nhiều ý nghĩa bất đắc dĩ, buồn cười, giễu cợt:

“Các cô gái… đều thẳng thắn như cô Cầm sao?”

Tôi cảm thấy anh đang nể mặt tôi rồi, rõ ràng là anh muốn dùng từ “như sói đói hổ đói” mới đúng.

Tôi ôm chặt cuốn sổ vào ngực, mặt đỏ bừng bừng, đã đến nước này thì liều luôn:

“Đúng! Tôi sống bằng tay nghề, thì một số chuyện phải biết chút chứ! Anh cứ cười đi…”

Tạ Ngôn đứng dậy, cầm lấy áo khoác:

“Cô Cầm, tôi không có ý xúc phạm gì đâu. Chỉ là… không quen mấy thứ mới lạ thôi. Đi thôi, đi ăn cơm.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cổ áo được anh cài kín mít, trong lòng đột nhiên có chút u oán:

Tôi sẽ ăn thịt anh chắc?

Địa điểm được chọn là một nhà hàng kiểu Pháp ở trung tâm thành phố.

Đúng giờ tan tầm, đường tắc cứng, tôi tranh thủ đăng nhập vào trang web.

Truyện 《Mười Tám Thế Đè Sư Tôn》 vừa có thêm hơn 99 bình luận mới.

“Đồ tác giả thất đức, hai ngày rồi chưa ra chương mới!”

“Không cập nhật là tôi gửi dao đấy!”

“Tác giả xuyên vào truyện rồi à?”

Tôi thở dài, trả lời một lượt:

“Xin lỗi nhé, bận đi đè thầy rồi, chờ tôi vài hôm nha.”

Vài giây sau đã có thêm loạt bình luận mới:

“Má ơi! Truyện hóa thành đời thật rồi hả?”

“Đại đại cố lên! Cắn anh ấy!”

“Oaa oaa, vừa đè vừa viết! Tôi muốn xem phim tài liệu!”

“Cô Chi Chi, ngẩng đầu lên một chút.”

Giọng của Tạ Ngôn vang lên giữa khoang xe, cắt ngang chuỗi ảo tưởng.

“Hả?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, thấy anh một tay đặt lên vô lăng, mắt nhìn phía trước, tay kia nhẹ nhàng áp lên trán tôi, đẩy đầu tôi về sau một chút.

Cảm giác ấm áp dịu nhẹ và mùi hương gỗ nhàn nhạt không cố tình toả ra, như một đốm lửa nhỏ rơi vào tóc tôi, lan dần xuống dưới, biến thành một cảm giác rung động bé xíu.

“Chắn gương chiếu hậu rồi.” Anh nhắc nhở, rồi thu tay lại.

Tôi nghiêm túc chỉnh lời: “Em tên là Chi Chi, không cần gọi là Cầm tiểu thư đâu.”

Anh khẽ “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.

Vì truyện tôi viết quá “mạnh bạo”, nên tôi chưa từng nói cho ba mẹ biết.

Sắp đến lúc ra mắt phụ huynh rồi, tôi sợ Tạ Ngôn lỡ miệng, nên cố gắng tìm cách điều tra tình hình.

“Thầy Tạ… bình thường chắc không thích đọc tiểu thuyết đâu nhỉ?”

Tạ Ngôn khẽ đáp: “Thỉnh thoảng xem một chút, không nhiều.”

“Vậy… thầy đọc thể loại gì?”

“Dạng truyện ký sự, ghi chép sự thật.”

Ngay lúc tôi thở phào nhẹ nhõm thì anh lại thản nhiên bồi thêm:

“Gần đây đang đọc truyện của em.”

Tôi hít vào một hơi lạnh, quyển sổ nhỏ rơi đánh bịch xuống dưới chân ghế.

Anh như không để ý gì, còn khen:

“Cũng khá hay đấy.”

Còn là khen thật hay nói khéo, tôi không còn tâm trí để phân biệt.

Tôi không cam lòng hỏi tiếp:

“Vậy… anh có xem phần bình luận không?”