Chương 1 - Người Đàn Ông Đối Diện
Trong nhà hàng, một người đàn ông đang ngồi đối diện tôi. Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, toàn thân toát lên khí chất nhã nhặn, điềm đạm của một người có học.
Anh là đối tượng xem mắt của tôi.
Một tiếng trước, trung tâm môi giới hôn nhân bất ngờ báo tôi có một buổi xem mắt. Tôi đang ở gần đó nên tiện đường ghé qua.
Nhưng mà… một người có ngoại hình thế này, cần phải đi xem mắt sao? Cần sao? Thật sự cần sao?
Từ lúc anh bước vào nhà hàng, ánh mắt của các cô gái xung quanh chưa từng rời khỏi anh.
Trung tâm môi giới nói: “Anh ấy muốn tìm người có sở thích tương đồng. Cô Cầm, cô rất phù hợp.”
Thì ra, anh cũng là người viết tiểu thuyết.
“Tiểu thư Cầm có thích đọc sách không?”
Anh xắn tay áo, rót cho tôi một tách trà.
Giọng nói nhẹ nhàng, thái độ vừa phải—không quá xa cách, cũng không quá thân mật. Rất dễ chịu để trò chuyện.
Tôi cố gắng giữ dáng vẻ thục nữ, dịu dàng trả lời: “Dạ thích.”
Bảo là không rung động thì đúng là nói dối.
Nhỡ đâu anh chàng đẹp trai này… mắt kém lại chọn trúng tôi thì sao?
1
Là một tác giả hạng ba của một trang web nhỏ xíu, tôi đọc tiểu thuyết còn nhiều hơn ăn cơm, gọi là “học vấn đầy bụng” cũng chẳng sai.
Tán trai thôi mà, chẳng phải chuyện quá khó.
“Nghe nói… anh cũng viết sách?”
Đối diện với câu hỏi khéo léo của tôi, anh đặt bình trà xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi, giọng nói ôn hòa:
“Chỉ là hạng ba thôi, chẳng phải tác phẩm gì lớn lao.”
Cuối cùng cũng tìm được điểm chung, tôi thở phào nhẹ nhõm, thân mình hơi nghiêng về phía trước:
“Trùng hợp ghê, tôi cũng là tác giả hạng ba, viết truyện ngôn tình. Anh chuyên thể loại gì?”
Anh sững người, sau đó cười đáp: “Lịch sử.”
Tôi à lên một tiếng: Truyện chính kịch nam tần!”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi mỉm cười.
Không phản bác, tức là ngầm thừa nhận.
Cứu với, người này lạnh lùng quá, nhưng cười lên thì sát thương cực mạnh!
Tôi… có hơi hơi thích anh rồi.
Có khi thật sự vận cứt chó tới rồi, không mất gì mà lại nhặt được một anh đẹp trai mang về.
Tôi cố gắng giấu đi nụ cười sắp rách miệng, dịu dàng mở lời lại:
“Ờ… bút danh của tôi là —— ‘Vải Thiều Rất Ngọt’. Còn anh thì sao?”
Biểu cảm của anh ấy hơi kỳ lạ, “Tạ Ngôn.”
Tôi đỏ mặt, cười ngọt ngào: “Anh dùng tên thật làm bút danh luôn hả, lợi hại quá trời luôn á!”
“Quá khen rồi.” Tạ Ngôn khẽ cười, suýt nữa làm tôi mất máu tại chỗ.
“Tác phẩm của anh đăng ở trang nào vậy? Tôi có thể làm fan anh mà! Tôi cũng đọc chính kịch đó!” Tôi hơi nghiêng người về phía anh, nhiệt tình hơn hẳn.
Đối tượng thế này, phải tranh thủ ôm cho chặt cái đùi vàng mới được!
Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của tôi, anh đáp: “Tôi không đăng lên mạng, đều là xuất bản giấy.”
Hình tượng của anh trong lòng tôi lập tức cao lớn vạn trượng. Tôi vội lấy điện thoại ra:
“Đại thần! Tôi làm fan anh nha! Giờ ai mà chả lên mạng—”
Màn hình chuyển sang giao diện tìm kiếm, hàng vạn từ khóa hiện ra.
Tôi nhìn chằm chằm kết quả hiển thị, mặt lập tức đỏ bừng như quả cà chua.
《Giảng Nghĩa Nghiên Cứu Minh Sử》 —— Giáo sư Đại học A, Tác giả: Tạ Ngôn
《Lịch Sử Trung Hoa Cổ Đại》 —— Giáo sư Đại học A, Tác giả: Tạ Ngôn
《Giải Thích Tường Tận Sử Ký》 —— Giáo sư Đại học A, Tác giả: Tạ Ngôn
Còn hơn chục cuốn nữa, chưa kể đến hàng đống luận văn.
……
Đây mà gọi là tác giả hạng ba sao?
Ngoài cái thể loại “lịch sử” ra thì tôi có điểm nào khớp với ảnh không vậy trời?!
Tôi lập tức thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi hỏi:
“Anh…”
Chỉ thấy anh đang cúi đầu, những ngón tay thon dài lướt nhè nhẹ trên màn hình điện thoại, đầu mày hơi nhướng lên — chỉ nhướng nhẹ thôi mà cũng làm tim tôi rung bần bật.
Anh đang xem gì vậy?
Rốt cuộc anh đang xem cái gì?!
Không lẽ là… trang cá nhân của tôi?
Vải Thiều Rất Ngọt
Giới thiệu: Chuyên viết truyện ngọt, cư trú gần đường cao tốc.
Tác phẩm tiêu biểu: 《Công chúa giá lâm đàn ông né ra》《Chuyện tình tôi và mấy anh sủng vật》《Mười tám thế đè sư tôn》
…
Truyện 《Mười Tám Thế Đè Sư Tôn》 dạo này leo top hot, mà trong phần bình luận thì đám chị em góp lại cũng không đủ một cái quần dài.
Câu hỏi: Đại đại, làm sao để chinh phục được anh trai lớn tuổi?
Tôi: Lột sạch! Cắn anh ấy!
Độc giả 1: Tôi muốn biết cắn chỗ nào?
Độc giả 2: Miệng có rất nhiều công dụng, cắn đâu cũng được.
Độc giả 3: Lầu 2 làm ơn mặc đồ vào, cảm ơn.
Độc giả 4: Xin lỗi haha, có bạn trai rồi nên hiểu liền.
Tôi chen vào: Lầu 2 nói đúng! Không hổ là bảo bối của tui!
Dưới ánh mắt hoảng hốt của tôi, Tạ Ngôn ấn tắt màn hình điện thoại, chậm rãi, thật chậm rãi, đưa tay lên… cài lại chiếc cúc áo đầu tiên trên sơ mi.
2
“Sao lại chia tay?”
Mẹ tôi quay lưng lại, vừa tráng trứng vừa hỏi.
Dầu nóng trong chảo xèo xèo như đang thiêu đốt tôi trên lửa.
Tôi mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, đứng ở cửa bếp:
“Có lẽ… do tính cách không hợp thôi ạ.”
Nếu để bà biết tôi “đua xe” trước mặt một giáo sư khoa Lịch sử, chắc không biết bà sẽ dùng cái chổi nào để đánh gãy chân tôi nữa…
Hôm đó tôi tự tin ngút trời, hùng hổ ra trận, kết quả lại thảm hại quay về, mất mặt đến độ phải gửi mặt về quê ngoại.
Tạ Ngôn vẫn rất lịch thiệp, cùng tôi ăn xong bữa cơm, thanh toán tiền, cuối cùng còn hỏi tôi ở đâu để đưa về.
Tôi từ chối một cách đầy chính nghĩa.
Người ta bị trung tâm hẹn hò gài kèo thế là đủ đáng thương rồi, không nên tiếp tục khiến anh ấy khó chịu thêm…
“Mày đừng qua mặt tao. Lần đầu gặp đã bảo tính không hợp? Hôm nay ăn xong thì đi hẹn hò tiếp ngay cho tao.”
“Mẹ ơi, người ta là giáo sư lịch sử cao cao tại thượng, con chỉ là một con bé viết ngôn tình hạng ba bình thường, làm sao mà yêu đương nổi chứ?”
Tôi nằm dài trên giường, điên cuồng than thở với nhỏ bạn thân:
“Anh ấy không chặn tớ là phước ba đời rồi đó!”
Nó nhắn lại một câu:
“Đừng vậy mà! Cậu đang viết cổ đại, tranh thủ học hỏi anh ấy đi?”
Tinh thần tôi lập tức bừng sáng — đúng rồi! Anh ấy chính là kho tư liệu di động do ông trời ban xuống!
Ngồi trên cả núi vàng mà không biết khai thác thì đúng là đứa ngu thật rồi!
Dù không yêu đương thì làm bạn cũng đáng mà!
Nghĩ vậy là tôi không thể ngồi yên được nữa.
Buổi chiều, tôi xách hai cốc trà sữa lạnh chạy thẳng đến Đại học A.
Trước khi đi có nhắn cho Tạ Ngôn một tin WeChat, anh trả lời hơi chậm nhưng cũng không từ chối.
Khi tôi đến, anh đang giảng bài.
Trước sau lớp học đều chật kín người.
Giáo viên khác vừa bước lên bục là thành thuốc ngủ di động. Còn Tạ Ngôn vừa đứng lên bục là y như nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Nho nhã, điềm đạm, gọng kính gác lên sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mấp máy. Những kiến thức lịch sử khô khan theo giọng anh tuôn ra lại như bức họa mực sống động — đến tôi cũng bị cuốn theo mà lắng nghe say sưa.
Đặc biệt là giọng nói lạnh nhạt, cấm dục ấy, khiến đám con gái xung quanh cứ phát ra từng đợt thét chói tai.
Tôi đứng bên ngoài, chen lẫn trong nhóm fan nữ ôm mộng tưởng về Tạ Ngôn, mong ngóng nhìn vào trong.
Khi Tạ Ngôn nói một câu “Tan học”, cả đám người lập tức xôn xao.
Anh thu dọn giáo án, bước ra khỏi cửa lớp.
Tôi vừa nhấc chân định tiến lại, thì đám nữ sinh sau lưng còn nhanh hơn tôi, chen lấn ùa lên phía trước.
Không kịp trở tay, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn túi trà sữa trên tay bị ép bẹp dí, nước trà bắn tung tóe đầy người tôi.
Tôi: “……”
“Thầy ơi, năm nay thầy còn nhận sinh viên không ạ?”
“Cho em hỏi thầy Tạ chọn sinh viên theo tiêu chí nào vậy?”
…
Tôi đứng ngoài đám đông, nhìn vết trà loang lổ màu vàng trên chiếc váy trắng, cơn giận trong lòng như bốc hỏa.
Lũ trẻ bây giờ, va phải người khác mà không biết xin lỗi à?
Tạ Ngôn vẫn ung dung trả lời từng câu hỏi.
Nhưng tôi thì không thể nhịn nữa! Tôi khoác balo chen vào đám đông.
Đôi khi, con người ta hễ trong lòng có chuyện thì rất dễ “lạc hướng”.
Tôi định hỏi: “Thầy Tạ, thầy có rảnh không ạ?”
Ai ngờ, phía trước có một cô gái giọng vang dội hỏi: “Thầy Tạ, thầy còn nhận sinh viên không ạ?”
Tôi chỉ muốn nói át cô ta, nên ngẩng cổ, dõng dạc hô lên:
“Thầy Tạ, thầy có nhận bạn gái không ạ?!”
Câu vừa thốt ra, cả đám người lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi, dần trở nên vi diệu, có người khâm phục, có người chấn động, cũng có người nhìn tôi như thể tôi bị điên…
Tạ Ngôn quay đầu theo hướng giọng nói, nhìn thấy tôi trong bộ dạng lếch thếch thảm hại, lông mày khẽ nhíu lại, mím môi nói:
“Xin lỗi, hiện tại tôi không có dự định đó.”
Rất tốt.
Giữa tiếng cười châm chọc của đám đông, anh lại một lần nữa… đưa tay lên cài lại nút cổ áo sơ mi.
Tôi… tôi không có ý đó mà!!
3
Tôi đã ngồi đối diện bàn làm việc của Tạ Ngôn được 10 phút rồi.
m thanh tích tắc trên tường vang đều đặn như nhịp tim.
Tạ Ngôn cúi đầu chấm bài giảng, ánh nắng ban trưa xuyên qua khung cửa sổ trong veo, rọi lên sau gáy anh, vẽ ra những vệt sáng mảnh dài, dịu dàng đến lạ.
Sau khi bảo tôi “Ngồi đi, chờ một chút”, anh liền chẳng nói thêm lời nào.
Chẳng lẽ anh đang giận?
Cũng phải… bị người ta tỏ tình giữa chốn đông người, sao có thể vui cho nổi…
Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào gáy anh một lúc lâu, đến khi có người gõ cửa, tôi mới hoàn hồn.
Đứng ngoài cửa là một cô gái cao ráo như nữ thần, tóc uốn lơi kiểu Pháp, bộ đồ công sở đen cổ chữ V, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Nghe nói anh cần đồ của phụ nữ?”