Chương 6 - Người Đàn Ông Bị Thay Thế

Cuối cùng, anh không kìm được mà bật chửi:

“Mẹ nó! Thằng này mơ tưởng vợ tôi à?!”

Tôi ôm bụng, sợ đến đờ người: “Chồng ơi, giờ phải làm sao đây? Em vẫn thích cơ thể ban đầu của anh hơn.”

Lương Đình ho nhẹ một tiếng: “Tất nhiên rồi, hắn đâu có to bằng anh.”

Vừa tỉnh lại, chắc chắn Ôn Dĩ Ninh đã biết chuyện.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định phải ép Ôn Dĩ Ninh chủ động đổi lại cơ thể.

Lương Đình sẽ đi tìm Ôn Dĩ Ninh thương lượng trước, thăm dò thái độ của cậu ta.

Còn tôi giả vờ như không biết gì, tạm thời ẩn nhẫn.

Hai đứa học dốt tầm thường như tôi và Lương Đình lại vắt óc tìm cách đấu với một học bá.

Điện thoại của Ôn Dĩ Ninh giờ đang do Lương Đình giữ, toàn bộ đều nhận diện khuôn mặt để thanh toán, khá tiện lợi.

Nhìn vào số dư trong Alipay, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Ôn Dĩ Ninh giàu quá…

Đối với hai đứa vốn sống một cuộc đời bình thường như chúng tôi, thật sự không thể hiểu nổi tại sao một cậu ấm như Ôn Dĩ Ninh lại muốn đổi cơ thể!

Chúng tôi bàn bạc một chút, quyết định mua thêm một chiếc điện thoại mới để tiện liên lạc.

Đến lúc mua điện thoại, tôi mới phát hiện ra…

Từ sau khi Ôn Dĩ Ninh thay thế Lương Đình, công ty nát bét của Lương Đình lại phát triển không ngừng. Vì tôi nắm giữ một phần lớn cổ phần nên tiền chia lợi nhuận mỗi tháng từ năm, sáu vạn nhảy vọt lên một, hai triệu.

Tôi liếc sang Lương Đình, thấy anh chàng ngốc nghếch đang gãi đầu cười ngây ngô…

Thôi được rồi, dù anh ấy không kiếm tiền giỏi như Ôn Dĩ Ninh, nhưng tôi vẫn thích người chồng ngốc nghếch, trung thành và luôn giữ tâm trạng ổn định này hơn.

Dù sao thì, tôi thật sự không chịu nổi cảnh Ôn Dĩ Ninh cầm điện thoại giám sát tôi suốt ngày. Chỉ cần tôi vào nhà vệ sinh quá năm phút, cậu ta đã đứng ngoài gõ cửa hỏi han rồi.

13

Tôi giả vờ như không biết gì, trở về bên cạnh Ôn Dĩ Ninh.

Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy cậu ta ngồi trên sofa.

Gương mặt tiều tụy, quầng mắt đỏ hoe.

Vừa thấy tôi, cậu ta lập tức đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ xuống người tôi.

“Song Tri Hiểu, em đã đi đâu?” Giọng cậu ta hơi khàn.

“Tôi đi tìm bạn thân tâm sự một chút.” Tôi nói dối.

Ôn Dĩ Ninh không hỏi thêm, chỉ đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu ta, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

“Song Tri Hiểu, anh có thể giúp em kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền. Tất cả tiền trong công ty đều sẽ do em nắm giữ.

“Em sẽ không cần đeo túi rẻ tiền nữa, anh có thể khiến em nuôi nổi cả một bộ sưu tập Hermès. Anh biết em thích vàng, sau này em không cần phải tính từng gam nữa, chỉ cần chọn mẫu là được.

“Anh hứa chỉ yêu một mình em. Chu Nguyệt không đáng để em tức giận. Đứa bé này sinh ra, anh sẽ yêu thương nó, và chúng ta sẽ có nhiều đứa con khác nữa. Tất cả bọn chúng đều có thể mang họ Song.

“Song Tri Hiểu, anh thực sự muốn bắt đầu lại với em.”

“Nếu anh ngoại tình, anh sẽ ra đi tay trắng, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về em. Anh sẽ tìm luật sư làm công chứng.”

Ôn Dĩ Ninh nhét cây bút vào tay tôi, từ tốn mở ra bản thỏa thuận hôn nhân, nắm lấy tay tôi, muốn tôi ký vào đó.

Tôi giật mình như bị bỏng, vội rụt tay lại.

Ôn Dĩ Ninh luôn biết cách lay động lòng người, cậu ta lúc nào cũng biết.

Không biết từ lúc nào, cậu ta đã đứng sau lưng tôi, ôm tôi ngồi lên đùi mình, vòng tay siết chặt, giọng nói khẽ khàng vang bên tai.

Cậu ta như một tấm lưới vô hình, từng chút một bao trùm lấy tôi, mang theo một sức mạnh không cách nào trốn thoát.

“Chấp nhận anh đi, anh chính là chồng của em. Quá khứ không còn quan trọng nữa, chúng ta có một tương lai vô hạn.”

Những lợi ích mà Ôn Dĩ Ninh đưa ra đủ để khiến bất cứ ai dao động.

Nhưng tôi là chiến thần của tình yêu thuần khiết.

Phải thừa nhận rằng, Lương Đình thực sự không kiếm tiền giỏi bằng Ôn Dĩ Ninh. Nhưng anh ấy giống như một chú chó lớn trung thành, luôn lạc quan, luôn đáng tin cậy.

Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy tôi làm loạn bên ngoài là mất mặt, lúc nào cũng chắn trước tôi, cãi nhau đến cùng với người ta.

Như lần trước tôi phát điên ở công ty.

Lương Đình tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh ấy sẽ xông lên trước, lao vào khẩu chiến với người ta, còn tôi chỉ cần làm người hòa giải.

Chứ không phải đứng trên cao nhìn tôi phát điên.

Tôi và Ôn Dĩ Ninh vốn không cùng một đường.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là gương mặt và đường nét của Lương Đình, nhưng khí chất lại u ám hơn nhiều.

Tôi chắc chắn rồi—người tôi yêu vẫn là Lương Đình.

Ôn Dĩ Ninh đọc được điều đó trong ánh mắt tôi.

Cậu ta đặt bút xuống.

“Tống Tri Hiểu, em không còn lựa chọn nữa.”

Tôi biết, Ôn Dĩ Ninh đã nhận ra tôi phát hiện ra chuyện hoán đổi thân xác.

Cậu ta lấy ra giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Lương Đình, nghiêng đầu, chậm rãi nở nụ cười. Nhưng trong mắt lại chẳng có chút cảm xúc nào.

“Ít nhất, trên pháp luật, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc trong bế tắc.

Bên phía Lương Đình cũng đã báo tin lại. Ôn Dĩ Ninh đã đàm phán với anh ấy.

Kết quả là, Lương Đình có thể thoải mái hưởng thụ tài sản của Ôn Dĩ Ninh. Công ty nguyên bản của Ôn Dĩ Ninh mỗi năm chia cổ tức hàng chục triệu. Nhưng điều kiện là… không được quấy rầy cuộc sống hiện tại của Ôn Dĩ Ninh.

Nói cách khác, Ôn Dĩ Ninh quyết định tiếp tục sống với danh nghĩa Lương Đình.

Chỉ cần cậu ta không đồng ý đổi lại, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào.

14

Đàm phán thất bại.

Tôi cố tình chọc giận Ôn Dĩ Ninh.

Thật sự không đổi lại được à? Cùng lắm thì tôi và Lương Đình cứ dùng thân xác của Ôn Dĩ Ninh mà tiếp tục bên nhau thôi.

Dù sao tôi cũng chỉ đối xử với Ôn Dĩ Ninh theo cái thái độ này.

Ôn Dĩ Ninh cũng không tức giận, cậu ta chậm rãi nói: “Dù sao anh cũng là chính thất.”

Ừ thì kệ đi, tôi và Lương Đình tự liên lạc riêng rồi cứ thế mà nằm im chờ thời.

Lương Đình bây giờ dùng thân thể của Ôn Dĩ Ninh, nhưng anh ấy rất ghét cái ông bố nghiện cờ bạc và bà mẹ nhu nhược của Ôn.

Ôn Dĩ Ninh trước kia không dám ra tay, nhưng Lương Đình thì không có nhẫn nhịn như vậy.

Anh ấy cắt thẳng tiền chu cấp của ông bố mê cờ bạc. Thế là ông ta tìm đến làm loạn.

Nhưng Lương Đình đâu có ngán. Anh ấy dùng cách sống của một “tiểu dân” để xử lý vấn đề.

Muốn trị lưu manh? Cách tốt nhất là phải vô lại hơn cả lưu manh.

Lương Đình trực tiếp cắt một phần ba số tiền lẽ ra chuyển cho bố Ôn, đưa cho đám côn đồ cùng làng để “chăm sóc” ông ta.

Chỉ cần không chết là được. Không nghe lời thì đánh.

Kẻ nghiện cờ bạc hết thuốc chữa rồi, chỉ có thể dùng đòn roi mà dạy dỗ.

Còn bà mẹ nhu nhược kia? Cứ để bà ta sống chung với con nghiện cờ bạc đi.

Chỉ cần bố Ôn còn dám gây chuyện trước mặt Lương Đình thêm lần nữa, anh ấy sẽ trừ tiếp tiền.

Nhóm côn đồ có việc làm, ông bố mê cờ bạc được “chăm sóc tuổi già”, Lương Đình thì có được sự yên tĩnh. Ai cũng có một tương lai tươi sáng.

Sau khi giúp Ôn Dĩ Ninh giải quyết chuyện gia đình, Lương Đình lập tức bay sang Thái Lan để điều tra cách phá giải thuật hoán đổi thân xác.

Còn tôi thì ngày nào cũng niệm kinh thuyết giảng với Ôn Dĩ Ninh.

“Ôn Dĩ Ninh à, cậu nói xem cậu làm khổ bản thân thế này làm gì? Cơ thể của cậu vừa đẹp trai, vừa phong độ. Cậu xem Lương Đình đi, thô ráp như một gã lực điền, lưng còn nổi đầy mụn nữa kìa.”

“Ừm, cậu nói có lý. Tôi vừa đặt lịch làm một bộ chăm sóc toàn thân rồi.” Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh đáp.

Tôi: “…”

Ngược lại, Ôn Dĩ Ninh còn kiên nhẫn khuyên tôi.

“Hay là em thử thích tôi đi? Dù gì ban đầu người em thích cũng là tôi mà?”

Tôi cạn lời.

Cuộc giằng co giữa tôi và Ôn Dĩ Ninh cứ thế tiếp diễn.

Ngày nào tôi cũng ra sức thuyết phục cậu ta.

Nhưng bụng tôi càng ngày càng lớn, cơ thể cũng dần trở nên nặng nề.

Tôi bắt đầu thấy khó khăn trong việc trở mình hay đi lại.

Thế là cả Ôn Dĩ Ninh lẫn Lương Đình đều thay phiên chăm sóc tôi.

Lương Đình vừa pha cho tôi ly nước mật ong bưởi, thì ngay sau đó, Ôn Dĩ Ninh đã mời hẳn một chuyên gia dinh dưỡng đến nấu ăn cho tôi.