Chương 5 - Người Đàn Ông Bị Thay Thế
Ở nhà, tôi luôn bị người giúp việc giám sát, nếu không làm lớn chuyện, tôi sẽ chẳng thể đi xa được.
Tôi ôm bụng giả vờ đau khổ, bỏ chạy trước khi bọn họ kịp phản ứng.
Sau khi đến thành phố B, tôi lập tức đến bệnh viện gần nhất với vụ tai nạn.
Dựa vào hồ sơ y tế, tôi tìm được chủ nhân của chiếc xe Mercedes đã va chạm với Lương Đình.
Người này hiện vẫn đang nằm trong ICU.
Bệnh viện nói rằng bệnh nhân rất giàu có, nên dù nguy kịch vẫn được điều trị liên tục.
Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của bệnh nhân, tôi chết sững.
Là Ôn Dĩ Ninh!
Người nằm trong ICU chính là Ôn Dĩ Ninh!
10
Ôn Dĩ Ninh nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy những ống truyền chằng chịt.
Có lẽ do nằm quá lâu, cơ thể anh ấy gầy gò, làn da tái nhợt.
Nhưng anh ấy vẫn đẹp.
Không có chuyện gì có thể thay đổi điều đó.
Nếu không, hồi cấp ba tôi đã không bị mê mẩn đến vậy.
So với Lương Đình mạnh mẽ và góc cạnh, Ôn Dĩ Ninh mang vẻ đẹp mong manh và tinh tế.
Lông mi dài cong vút, khép lại như một chiếc quạt nhỏ.
Bờ môi nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được đường cong tao nhã.
Nên… “con ma” trong cơ thể Lương Đình chính là Ôn Dĩ Ninh sao?
Vậy nghĩa là linh hồn của chồng tôi đã chạy sang cơ thể Ôn Dĩ Ninh?
Vậy người đang nằm đây chính là chồng tôi?!
Tôi vội vàng nắm lấy bàn tay gầy gò của anh ấy, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
“Chồng ơi, em là Tri Hiểu đây! Anh mau tỉnh lại đi!”
Y tá nhìn tôi như nhìn một người thần kinh, định kéo tôi ra ngoài.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi gọi anh ấy, tôi cảm thấy ngón tay anh ấy khẽ run.
Tôi lập tức kích động, gào lên trong nước mắt:
“Chồng ơi, nếu anh không quay về, vợ anh sắp bị cái tên ma quỷ kia chơi rồi đó huhu!!!”
Là đàn ông thì ai mà chịu nổi câu này?!
Quả nhiên, ngón tay của Ôn Dĩ Ninh run lên dữ dội hơn.
Y tá hốt hoảng, vội vàng gọi bác sĩ đến.
Nhân lúc bác sĩ chưa đến, tôi tranh thủ gọi thêm vài câu.
Trong tiếng gọi đầy tình cảm của tôi, Ôn Dĩ Ninh từ từ mở mắt.
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của anh ấy, rồi hỏi một câu kiểm chứng:
“Xúc xích bột khoai một cái 3 tệ, hai cái bao nhiêu tiền?”
“5 tệ.”
“Nước lau sàn bẩn sau khi lau xong đổ thẳng vào bồn cầu được không?”
“Em điên à? Để lại mà xả bồn cầu chứ!”
Ôn Dĩ Ninh—một chàng trai với gương mặt thanh tú và tinh tế—đã thốt ra những câu thô tục đến mức khó tin.
Chắc chắn rồi.
Đây chính là chồng tôi!
Bên trong cơ thể Ôn Dĩ Ninh lúc này chính là linh hồn của Lương Đình.
Tôi nắm chặt tay anh ấy, nước mắt như mưa, vừa khóc vừa kể khổ.
Lương Đình siết tay tôi chặt hơn, giọng đầy phẫn nộ:
“Vợ ơi, sao em không tát nát cái mặt gấu chó của hắn luôn đi?!”
Tôi sụt sịt, ấm ức nói:
“Dù sao đó cũng là cơ thể của anh, em không nỡ…”
Lương Đình bất ngờ siết lấy tay tôi, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói đầy chân thành:
“Vợ à, em phải nhớ kỹ một điều—”
“Nếu một ngày nào đó, em phát hiện anh làm tổn thương em…”
“Thì xin em hãy lập tức quên đi những điều tốt đẹp của anh trong quá khứ, và rời xa anh ngay.”
“Một khi anh không còn yêu em nữa…”
“Thì anh cũng không còn là anh của ngày xưa.”
Ánh mắt Lương Đình kiên định, sâu thẳm như đêm tối.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy lại hình ảnh chàng trai năm nào—
Chàng trai đầy nắng và vô tư, mặc chiếc áo thun trắng rẻ tiền, luôn cười đùa một cách chân thành.
11
Tôi và Lương Đình tổng hợp lại mọi manh mối.
Tóm lại—
• Hai người họ đã bị hoán đổi cơ thể.
•
• Sự hoán đổi xảy ra ngay sau vụ va chạm xe.
•
• Chuyện này không đơn giản.
•
Tôi bảo Lương Đình cố nhớ lại xem ngày hôm đó còn có điều gì kỳ lạ không.
Anh ấy trầm tư suy nghĩ, sắc mặt dần trở nên âm trầm:
“Trước khi bất tỉnh, anh nhớ trước ngực Ôn Dĩ Ninh có một tấm bùa bằng gỗ đen lắc lư…”
“Dường như có một khuôn mặt ma quỷ nhỏ chui ra từ đó.”
Tôi: “???”
Ôn Dĩ Ninh cũng là bạn học cấp ba của tôi và Lương Đình—đều là những người có học thức.
Cậu ta còn tin mấy thứ này?
Lương Đình kết luận:
“Nói cách khác, hắn hoán đổi với anh… là tự nguyện?”
Tôi lập tức ép Lương Đình đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Lỡ như Ôn Dĩ Ninh mắc bệnh nan y, muốn đổi thân thể để sống tiếp thì sao?
Kết quả:
Ngoài việc gầy đi một chút, cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh.
Lương Đình suy nghĩ một lát, sau đó lục tìm hồ sơ bệnh viện, tìm ra địa chỉ hiện tại của Ôn Dĩ Ninh.
Nơi đó là một căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Tôi theo Lương Đình đến nơi.
Khi cánh cửa mở ra, bên trong bám đầy bụi, rõ ràng đã lâu không có ai ở.
Tôi nhìn quanh căn hộ, nhận ra phong cách thiết kế rất giống Ôn Dĩ Ninh—đơn giản, lạnh lùng, không có hơi người.
Hai chúng tôi đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước một chiếc tủ trưng bày.
Thứ gì đó… đang thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Bên trong tủ trưng bày có nhiều chiếc cúp vàng—từ các cuộc thi robot cho đến lập trình.
Nhưng ngay vị trí trung tâm, một khung ảnh thủy tinh được lau chùi rất sạch sẽ.
Bên trong khung ảnh ấy—
Là một bức ảnh của tôi thời cấp ba.
Tôi sững sờ.
Đây là bức ảnh duy nhất của tôi từng được treo trên “Bảng vàng” của trường.
Nhưng chỉ được vài ngày, bức ảnh đã biến mất.
Không ngờ… lại xuất hiện ở nhà của Ôn Dĩ Ninh?!
Lương Đình cúi đầu nhìn tấm ảnh, cau mày:
“Anh đã nói rồi mà, tên này thầm thích em.”
Tôi nhanh chóng phủ nhận:
“Không thể nào! Nếu hắn thích em, thì hai đứa đã sớm đến với nhau rồi, làm gì còn cơ hội cho anh chen vào?”
Dù sao… ban đầu, người tôi thích là Ôn Dĩ Ninh.
Lương Đình bĩu môi, không tiếp tục tranh cãi, chạy đi lục soát các căn phòng khác.
Tôi mở một ngăn kéo, bên trong đầy ắp vỉ thuốc.
Trên bao bì toàn là những cái tên xa lạ—
Fluoxetine, Paroxetine, Citalopram, Sertraline…
Tôi không biết rõ, nhưng theo phỏng đoán, có vẻ như đó là thuốc điều trị bệnh tâm lý.
Ngoài ra, còn có rất nhiều giấy chuyển khoản.
Người nhận đều là cha của Ôn Dĩ Ninh.
Tôi nhớ lại những lời đồn đã nghe từ bạn học cũ—
Bố của Ôn Dĩ Ninh ra tù, sau đó tái hôn với mẹ cậu ta.
Hiện tại, ông ta sống nhờ vào tiền của Ôn Dĩ Ninh.
Tôi chợt giật mình.
Một suy nghĩ kinh khủng thoáng qua trong đầu tôi—
Lần họp lớp gần đây nhất…
Chính là một tháng trước, cũng là thời điểm hai người họ bị hoán đổi cơ thể!
Lúc đó, Ôn Dĩ Ninh đã thành danh nhờ lập trình, là một doanh nhân công nghệ trẻ tuổi, giàu có nhưng lạnh lùng.
Trên bàn tiệc hôm ấy, tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ta.
Tôi chỉ cười nói vui vẻ với Lương Đình.
Chỉ khi Ôn Dĩ Ninh ra ngoài thanh toán, tôi mới nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa các bạn học cũ.
Họ nói về cuộc sống hiện tại của Ôn Dĩ Ninh.
Lúc đó, tôi đã có một chút thương cảm.
Chúng tôi đều xuất thân từ gia đình đổ vỡ.
Nhưng tôi may mắn gặp được Lương Đình—một người đã chữa lành sự tự ti và sợ hãi mà gia đình tôi mang lại.
Cuối cùng, tôi mở một ngăn kéo khác.
Bên trong có một chiếc hộp nhung đỏ.
Tôi cẩn thận mở ra.
Bên trong là một chiếc kẹp tóc hình bướm… đã bị gãy đôi.
Tôi chết sững.
12
Khi tôi còn đang chìm trong ký ức, Lương Đình đột nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra.
Anh ấy nói với giọng run rẩy:
“Em ra đây xem cái này.”
Tôi bỏ chiếc kẹp tóc xuống, đi theo anh ấy ra phòng khách.
Ngay lối vào nhà Ôn Dĩ Ninh, có một bức tranh sơn dầu rất rộng và dài.
Lương Đình chậm rãi gỡ bức tranh xuống.
Khoảnh khắc bức tranh rời khỏi tường, tôi ngừng thở.
Bên dưới bức tranh…
Là một khoảng lõm vào trong tường, được thiết kế như một hốc bí mật.
Bên trong là một bức tượng đất sét nhỏ—hình dáng như một đứa trẻ sơ sinh, nhưng nét mặt lại vô cùng già dặn.
Bên cạnh đó…
Là vô số bức ảnh.
Tất cả đều là ảnh của tôi.
• Ảnh tốt nghiệp đại học.
•
• Ảnh tôi và Lương Đình hẹn hò.
•
• Ảnh chụp tại lễ cưới của tôi.
•
Và đáng sợ nhất—
Những bức ảnh gần đây nhất được chụp… chỉ mới hai tháng trước.
Tôi và Lương Đình nhìn nhau, cả người lạnh toát.
Việc hoán đổi cơ thể này không phải là tai nạn.
Mà là một âm mưu có chủ đích từ lâu.
Ôn Dĩ Ninh…
Cậu ta đã nắm được cách hoán đổi linh hồn.
Vậy… làm thế nào để ép cậu ta đổi lại?
Lương Đình càng lúc càng cau mày, sắc mặt tối sầm lại.