Chương 20 - Người Con Gái Bị Đuổi Khỏi Nhà

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

20

“Khang Hinh Viên.” Tôi nói. “Muốn tới xem nơi mẹ sống những ngày cuối cùng.”

Khang Hinh Viên yên tĩnh và thoáng đãng, mẹ chỉ ở đó vài ngày ngắn ngủi. Viện trưởng đưa chúng tôi đi xem căn phòng của bà, đơn sơ sạch sẽ, ngoài cửa sổ là một khu vườn nhỏ.

“Bà Hứa những ngày cuối rất bình thản.” Viện trưởng nhớ lại. “Bà ấy nói muốn gặp cô con gái út, bảo có chuyện quan trọng cần nói…”

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn những khóm hoa đang nở rộ ngoài vườn. Ở kiếp trước, mẹ cho đến cuối cùng vẫn chỉ trách móc tôi. Còn kiếp này, ít nhất bà đã nhận ra sự bất công.

“Thanh Di.” Chu Tự Bạch khẽ gọi. “Sau này em định thế nào?”

“Làm việc, sống cho tốt.” Tôi quay sang nhìn anh. “Và… cảm ơn anh.”

Anh mỉm cười: “Năm năm trước anh không giúp được em, giờ coi như đã bù đắp.”

“Anh vẫn luôn dõi theo tôi?” Tôi không kìm được hỏi.

“Ừ.” Anh thẳng thắn thừa nhận. “Thấy em có bài đăng trên Tài chính Thuế vụ, biết em sống ổn… cho đến khi nghe tin bác gái lâm bệnh…”

Mắt tôi chợt nóng lên. Ở kiếp trước, tôi từng nghĩ mình bị cả thế giới lãng quên, nào ngờ vẫn còn người nhớ đến tôi.

“Chu Tự Bạch.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. “Nếu… tôi nói nếu, có người bảo anh rằng tôi đã sống lại một lần nữa, anh có tin không?”

Anh im lặng một thoáng, rồi nghiêm túc đáp: “Nếu là em nói, anh sẽ tin.”

Tôi bật cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống má. Kiếp này, cuối cùng tôi không còn đơn độc nữa.

Một năm sau, tôi đứng trước cửa sổ khách sạn Marina Bay Sands ở Singapore, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố. Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Hứa Nhã Văn: “Ngày giỗ đầu của mẹ, em có về không?”

Tôi trả lời: “Sẽ về thắp hương.”

Phía sau, Chu Tự Bạch mang tới hai ly champagne: “Điện thoại của Lâm Thế Dụ, nói tổng công ty rất hài lòng với thành tích của em năm vừa qua.”

Tôi nhận lấy ly rượu, cùng anh khẽ chạm cốc. Một năm trước, tôi tiếp quản dự án thuế quốc tế khu vực châu Á – Thái Bình Dương, mức lương gấp ba lần kiếp trước. Còn Chu Tự Bạch mở rộng văn phòng luật sang Singapore, chúng tôi bắt đầu một hành trình mới.

“Em thật sự quyết định quay về sao?” Anh hỏi.

“Ừ.” Tôi gật đầu. “Có những việc cần phải khép lại.”

Ngày giỗ mẹ, tôi một mình tới mộ, đặt xuống đó một bó cẩm chướng trắng. Trên bia khắc tên ba người con, trong đó có tôi.

“Mẹ, con sống rất tốt.” Tôi khẽ nói. “Tốt hơn kiếp trước nhiều.”

Gió nhẹ lướt qua cánh hoa khẽ rung rinh. Trong lòng tôi không còn oán hận, cũng chẳng còn tủi thân. Kiếp này, tôi đã học cách yêu bản thân, cũng học được cách tha thứ – không phải vì họ xứng đáng, mà vì tôi xứng đáng được bình yên.

Khi rời nghĩa trang, xe của Hứa Nhã Văn vừa tới. Cô hạ cửa kính: “Thanh Di, cùng đi ăn cơm chứ? Chí Viễn cũng tới rồi.”

Tôi nhìn đồng hồ: “Trưa nay tôi có hẹn, để lần khác đi.”

“Là với Chu luật sư?” Cô dò hỏi. “Nghe nói anh ta có thế lực không nhỏ…”

“Ừ.” Tôi đáp ngắn gọn, rồi đi về phía chiếc Audi đen đậu bên đường.

Chu Tự Bạch mở cửa cho tôi: “Đi đâu?”

“Ra sân bay.” Tôi thắt dây an toàn. “Singapore còn một cuộc họp đang đợi.”

Chiếc xe rời khỏi nghĩa trang, nắng vàng xuyên qua cửa kính chiếu lên bàn tay tôi. Tôi cúi đầu nhìn, những đường vân rõ ràng mạnh mẽ — đây là đôi tay đủ sức nắm lấy vận mệnh của chính mình.

Trọng sinh không phải để trả thù, mà là để sống tốt hơn.

Kiếp này, cuối cùng tôi đã hiểu ra đạo lý ấy.

[Toàn văn hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)