Chương 19 - Người Con Gái Bị Đuổi Khỏi Nhà
19
“Căn cứ Điều 193 Bộ luật Dân sự, nếu không có thỏa thuận khác, nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ giữa các con là ngang nhau.”
Chu Tự Bạch lật một tập hồ sơ khác:
“Trong ba tháng qua cô Hứa Thanh Di gánh hơn 70% chi phí chăm sóc, nên có quyền yêu cầu các bên khác bồi hoàn.”
Tôi nhìn rõ những biến đổi trên mặt hai người kia: từ phẫn nộ, đến kinh ngạc, rồi chuyển thành tính toán.
Kiếp trước, họ liên thủ đuổi tôi ra khỏi nhà.
Kiếp này, pháp luật chính là vũ khí của tôi.
“Thanh Di…” – Hứa Nhã Văn bất chợt đổi giọng năn nỉ – “Chúng ta là chị em ruột mà, cần gì phải đưa nhau ra tòa cho thiên hạ chê cười?”
“Chị muốn giải quyết thế nào?” – Tôi hỏi ngược.
Chị ta cắn môi:
“Nhà… căn nhà cũ có thể nhường em một phòng…”
“Tôi cần công bằng, không phải ban ơn.” – Tôi hất tay ra – “Hai căn nhà giá trị tương đương, tôi muốn một nửa quyền sở hữu của một căn, hoặc khoản tiền mặt bồi thường tương ứng. Tiền tiết kiệm chia đều cho ba người.”
“Không thể nào!” – Hứa Chí Viễn bật dậy – “Rõ ràng mẹ đã nói…”
“Hứa Chí Viễn!” – Hứa Nhã Văn gắt gỏng cắt lời, rồi quay sang tôi – “Thanh Di, chúng tôi cần thời gian bàn bạc…”
“Được thôi.” – Chu Tự Bạch tiếp lời – “Đây là liên lạc của tôi. Trong ba ngày hãy trả lời, nếu không chúng tôi sẽ khởi kiện.”
Rời quán cà phê, ánh nắng tràn ngập.
Chu Tự Bạch mở cửa xe cho tôi:
“Đi đâu?”
“Đến công ty.” – Tôi cài dây an toàn – “Hôm nay vốn dĩ là ngày họp báo cáo với hội đồng quản trị.”
Anh nhướng mày:
“Cô chắc muốn đi sao?”
“Càng là lúc này, tôi càng không được để họ coi thường.” – Tôi nhìn ra cảnh phố trôi vụt ngoài cửa kính – “Kiếp trước tôi buông bỏ tất cả, đổi lại chẳng còn gì. Kiếp này, tôi phải cho họ biết, Hứa Thanh Di không dễ bắt nạt.”
Chu Tự Bạch khẽ cười:
“Đúng là Hứa Thanh Di mà tôi quen biết.”
Ở sảnh công ty, Mạc Dự Vi lo lắng đi tới đi lui.
Thấy tôi, cô lao đến:
“Thanh Di! Trương Vĩ biết nhà chị xảy ra chuyện, đang tìm cách thuyết phục giám đốc Lâm đổi người báo cáo đấy!”
“Cảm ơn đã nhắc.” – Tôi chỉnh lại vest – “Anh ta ở đâu?”
“Trong phòng họp. Nhưng Thanh Di, chị chắc chắn chứ…”
Tôi sải bước vào thang máy, Chu Tự Bạch lặng lẽ theo sau.
Trước cửa phòng họp, tôi hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa.
Lâm Thế Dẫn đang trò chuyện với Trương Vĩ, nhìn thấy tôi thì sững lại:
“Thanh Di? Tôi tưởng là…”
“Xin lỗi giám đốc, ở nhà có chút việc gấp.” – Tôi bình thản đi đến máy chiếu – “Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Trương Vĩ khó chịu ra mặt:
“Hứa Thanh Di, thời gian của hội đồng quản trị rất quý. Cô chắc trạng thái của mình ổn chứ?”
“Tôi chưa từng tỉnh táo như bây giờ.” – Tôi mở laptop, kết nối máy chiếu – “Báo cáo về phương án tối ưu hóa thuế xuyên biên giới khu vực châu Á – Thái Bình Dương, tôi sẽ trình bày từ ba khía cạnh…”
Hai tiếng sau, chủ tịch hội đồng quản trị đích thân bước đến bắt tay tôi:
“Cô Hứa, quan điểm sắc sảo, phương án khả thi. Quả nhiên giám đốc Lâm không nhìn nhầm người.”
Trên gương mặt Lâm Thế Dẫn hiếm hoi nở nụ cười:
“Thanh Di vốn là nhân tố xuất sắc của bộ phận chúng tôi.”
Bước ra khỏi phòng họp, Trương Vĩ chặn tôi lại:
“Hứa Thanh Di, đừng vội đắc ý quá sớm!”
“Trương quản lý.” – Tôi mỉm cười – “Nghe nói dạo này anh và chị gái tôi khá thân? Nhớ thay tôi gửi lời hỏi thăm nhé.”
Sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, rõ ràng không ngờ tôi biết.
Kiếp trước, chính anh ta và Hứa Nhã Văn liên thủ, trong lúc tôi yếu đuối nhất đã đẩy tôi xuống vực.
Trong văn phòng, Mạc Dự Vi hào hứng ôm chầm lấy tôi:
“Tuyệt quá! Hội đồng khen ngợi hết lời! Giám đốc Lâm nói vị trí ở Singapore chắc chắn là của chị rồi!”
Tôi cười cảm ơn, chợt nhìn thấy Chu tự Bạch đang đứng ở cuối hành lang, trò chuyện với Lâm Thế Dẫn.
Hai người vẻ mặt nghiêm túc, hình như đang bàn bạc chuyện quan trọng.
“Người đó là ai thế? Đẹp trai quá!” – Mạc Dự Vi ghé tai hỏi nhỏ.
“Luật sư của tôi.” Tôi trả lời ngắn gọn, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia ấm áp.
Ba ngày sau, Hứa Nhã Văn và Hứa Chí Viễn cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. Dưới sự chứng kiến của Trình Nguyệt, chúng tôi ký thỏa thuận: tôi được 30% quyền sở hữu căn nhà cũ (Hứa Nhã Văn giữ 70%), căn nhà mới thuộc về Hứa Chí Viễn, còn tiền tiết kiệm chia đều cho ba người. Đổi lại, tôi không truy cứu khoản tiền nuôi dưỡng trước đây, và họ cũng từ bỏ quyền khởi kiện liên quan đến di nguyện cuối đời của mẹ.
“Thanh Di, hậu sự của mẹ…” – Hứa Nhã Văn vừa ký xong, dè dặt hỏi.
“Làm theo ý các người đi.” Tôi cất tập hồ sơ. “Tôi góp phần tiền của mình, nhưng không có thời gian lo liệu.”
Bước ra khỏi văn phòng luật, nắng vàng rực rỡ. Chu Tự Bạch đứng chờ bên xe:
“Đi đâu?”