Chương 1 - Người Chồng Thực Vật Tỉnh Lại
Kết hôn ba năm, người chồng sống thực vật của tôi – Cố Diễn Chi – cuối cùng cũng sắp bị rút ống thở.
Bố mẹ chồng đưa cho tôi mười triệu, bảo tôi cuốn xéo.
Tôi ký vào đơn ly hôn, lần cuối cùng đến phòng bệnh của anh.
Ba năm qua mỗi ngày tôi đều lau người, xoa bóp cho anh, kể chuyện cười, có khi túng tiền, tôi còn tranh thủ lúc y tá không để ý nhổ lén hai sợi tóc của anh đem đi làm tóc giả bán.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng vô hồn của anh, không kìm được cúi xuống, hôn nhẹ lên môi anh: “Chồng à, ba năm tiền công vất vả, tạm biệt nhé!”
Nào ngờ, vừa xoay người, cổ tay tôi đã bị một lực đạo cực lớn giữ chặt.
Cố Diễn Chi từ từ mở mắt, ánh mắt u trầm nhìn tôi chằm chằm, giọng khàn đặc: “Tiền công vất vả?”
Anh liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chừng đó thôi à? Không đủ.”
Tôi chết lặng, lại nghe anh nói bằng chất giọng chỉ hai chúng tôi nghe được: “Chuyện mỗi tối em lén làm với anh, anh đều ‘nhớ’ cả đấy.”
Đầu tôi “ong” một tiếng, chợt nhớ đến những lúc nửa đêm thanh vắng, tôi vừa xoa bóp cơ chân cho anh, vừa lẩm bẩm chê anh “được cái mã ngoài, vô dụng bên trong”, còn lén chọc bụng anh than “phí của quá”.
1
Tờ chi phiếu mười triệu nằm trong túi xách tôi, lạnh lẽo và nặng trĩu.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh của Cố Diễn Chi ra, mùi thuốc khử trùng nồng nặc như mọi khi.
Ba năm trước, người thừa kế nhà họ Cố – Cố Diễn Chi – gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật, bác sĩ khẳng định anh không còn khả năng tỉnh lại.
Tôi, một sinh viên nghèo mới tốt nghiệp, vì gom đủ tiền phẫu thuật cho em trai, đã ký một bản thỏa thuận, gả cho anh.
Giờ đây, ba năm đã hết, nhà họ Cố quyết định ngừng điều trị.
Mẹ chồng Lâm Lan ném đơn ly hôn và chi phiếu vào mặt tôi, ánh mắt khinh thường: “Cầm tiền rồi cút đi, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt người nhà họ Cố nữa.”
Tôi lặng lẽ ký tên.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn tôi và Cố Diễn Chi.
Máy móc phát ra tiếng “tích tích” đều đặn, anh nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú, làn da vì lâu không thấy ánh nắng mà trắng bệnh một cách đáng sợ.
Ba năm qua mỗi ngày tôi đều đến, lau người, xoa bóp, đọc tin tức, kể chuyện cười cho anh nghe, từ lúc đầu làm qua loa cho có, đến sau này thành thói quen.
Có khi túng tiền, tôi còn tranh thủ lúc y tá không để ý, lén nhổ vài sợi tóc đen mượt của anh, đem xuống tiệm nhỏ dưới lầu bán cho ông chủ làm tóc giả.
“Em gái, tóc này chất lượng tốt quá, đen mà bóng, lần sau nhớ đem thêm nhé.” – ông chủ lần nào cũng nói vậy.
Tôi nhìn gương mặt vô hồn của anh, lòng ngổn ngang trăm mối.
Thôi thì, duyên hết rồi.
Tôi cúi người, khẽ chạm môi anh một cái.
“Chồng à, ba năm tiền công vất vả, tạm biệt nhé!”
Tôi đứng thẳng dậy, xoay người định rời đi.
Vừa bước một bước, cổ tay tôi đột nhiên bị một lực cực mạnh siết chặt, lực lớn đến mức như muốn bóp nát xương tôi.
Tôi hoảng hốt quay đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia.
Cố Diễn Chi, tỉnh rồi.
Anh từ từ mở mắt, ánh mắt u ám nhìn tôi chằm chằm, giọng nói vì lâu không nói chuyện mà khàn đặc vô cùng: “Tiền công vất vả?”
Anh thò đầu lưỡi, liếm môi khô nứt của mình, động tác chậm rãi mà mang theo sự xâm chiếm đầy ám muội, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chừng đó thôi à? Không đủ.”
Đầu óc tôi trống rỗng, cả người cứng đờ như đá.
Anh tỉnh từ lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu?
Nỗi sợ hãi như dây leo siết chặt lấy trái tim tôi, tôi vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng anh lại siết chặt hơn.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc túi xách cộm lên của tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Mười triệu mà muốn đuổi anh à?”
Tôi há miệng, nhưng không thể nói nổi một chữ.
Anh lại ghé sát tai tôi, dùng chất giọng chỉ hai chúng tôi nghe được, từng chữ từng chữ nói: “Chuyện mỗi tối em lén làm với anh, anh đều ‘nhớ’ cả đấy.”
Đầu tôi “ong” một tiếng nổ tung.
Tôi nhớ đến những đêm khuya vắng, tôi vừa xoa bóp chân cho anh, vừa lẩm bẩm: “Nhìn thì ngon lành mà là cái xác không hồn, được cái mã ngoài, vô dụng bên trong.”
Tôi nhớ lúc tôi cầm cổ tay anh, chảy nước miếng nhìn cái đồng hồ đắt tiền kia: “Chờ tôi đi rồi, nhất định phải cuỗm cái đồng hồ này đi.”
Tôi còn từng chọc vào bụng sáu múi của anh, cảm thán: “Dáng người ngon quá, tiếc thật, tiện cho con vợ giả này rồi.”
Lần quá đáng nhất, tôi uống chút rượu, gan lớn lên, nắm cằm anh, học giọng tổng tài bá đạo trêu chọc: “Tiểu mỹ nhân, cười cái coi.”
Từng ký ức xấu hổ không dám nhớ lại đồng loạt ùa về, mặt tôi nóng bừng như bị thiêu.
Anh… anh đều biết hết?!
“Tôi… tôi không biết anh đang nói gì cả!” Tôi mạnh miệng chối cãi, cố gắng đánh trống lảng.