Kết hôn ba năm, người chồng sống thực vật của tôi – Cố Diễn Chi – cuối cùng cũng sắp bị rút ống thở.
Bố mẹ chồng đưa cho tôi mười triệu, bảo tôi cuốn xéo.
Tôi ký vào đơn ly hôn, lần cuối cùng đến phòng bệnh của anh.
Ba năm qua mỗi ngày tôi đều lau người, xoa bóp cho anh, kể chuyện cười, có khi túng tiền, tôi còn tranh thủ lúc y tá không để ý nhổ lén hai sợi tóc của anh đem đi làm tóc giả bán.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng vô hồn của anh, không kìm được cúi xuống, hôn nhẹ lên môi anh: “Chồng à, ba năm tiền công vất vả, tạm biệt nhé!”
Nào ngờ, vừa xoay người, cổ tay tôi đã bị một lực đạo cực lớn giữ chặt.
Cố Diễn Chi từ từ mở mắt, ánh mắt u trầm nhìn tôi chằm chằm, giọng khàn đặc: “Tiền công vất vả?”
Anh liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chừng đó thôi à? Không đủ.”
Tôi chết lặng, lại nghe anh nói bằng chất giọng chỉ hai chúng tôi nghe được: “Chuyện mỗi tối em lén làm với anh, anh đều ‘nhớ’ cả đấy.”
Đầu tôi “ong” một tiếng, chợt nhớ đến những lúc nửa đêm thanh vắng, tôi vừa xoa bóp cơ chân cho anh, vừa lẩm bẩm chê anh “được cái mã ngoài, vô dụng bên trong”, còn lén chọc bụng anh than “phí của quá”.
Bình luận